CHƯƠNG 13: ÂM MƯU CỦA CỐ TUẤN HÀO
Con mắt của Lý Phàm như là muốn nứt ra, trước mắt không phải là ai khác mà chính là Cố Tuấn Hào.
Trên mặt của Cố Tuấn Hào tràn đầy nụ cười đùa cợt, chân mày hất lên, dùng cái mũi mà nhìn người, ngang ngược càn rỡ: “Ôi, Lý Phàm bây giờ cậu hay quá nhỉ, còn dám nói như vậy với ông đây nữa?”
Bốp!
Cố Tuấn Hào đạp một đạp đạp thẳng vào trong ngực của Lý Phàm.
Lý Phàm lui ra phía sau mấy bước, gương mặt lạnh lùng che ngực.
Mẹ Lý xông lên gọi: “Phàm, con không sao chứ?”
“Mẹ, con không sao đâu.” Lý Phàm vội vàng giữ chặt mẹ mình lại.
Anh không hi vọng mẹ mình sẽ can thiệp vào chuyện này, cái này có vẻ như là Cố Tuấn Hào cố ý đến đây để gây chuyện.
“Cậu… cậu Cố, nếu như Phàm có chỗ nào có lỗi với cậu thì tôi thay nó nói xin lỗi với cậu, xin cậu bỏ qua cho nó, nói như thế nào thì Phàm cũng là con rể của nhà họ Cố
Mẹ Lý nén giận nói với Cố Tuấn Hào, cố gắng nặn ra nụ cười.
Cố Tuấn Hào chau lông mày lại, lạnh lùng nhìn mẹ Lý, quát mắng: “Cút đi, con mẹ nó bà là cái gì chứ hả, một người mẹ vô dụng còn là một người đang chờ chết, có tư cách gì để tôi bỏ qua cho cậu ta?”
Dứt lời, Cố Tuấn Hào giơ một bàn tay lên muốn tán lên trên mặt của mẹ Lý.
Lý Phàm gấp gáp.
Trên đời này không có một ai có thể ăn hiếp mẹ của mình.
Mẹ của thiếu chủ Long Môn, cả thiên hạ này phải tôn kính.
Anh bước lên một bước hung hăng nắm lấy cổ tay của Cố Tuấn Hào, lạnh giọng nói: “Cố Tuấn Hào, anh dám!”
Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nổi giận với Cố Tuấn Hào, người kia cũng hơi giật mình, sau đó trên mặt tràn đầy nụ cười chế nhạo, chửi vài tiếng đậu xanh.
Sau đó anh ta vung tay tới, một bàn tay giận dữ quất lên trên mặt của Lý Phàm, quát: “Mẹ kiếp, vậy thì ông đây đánh mày.”
“Đánh cho tao.”
Cố Tuấn Hào giơ tay lên, lớn tiếng nói với mấy tên côn đồ ở đằng sau.
Trong lúc nhất thời mấy tên lưu manh đã đập phá cửa hàng ăn sáng thành một đống hỗn độn.
Mà Lý Phàm thì cứ đứng yên ở trước mặt của người mẹ đang im lặng khóc lóc rơi nước mắt, oán hận nhìn chằm chằm vào Cố Tuấn Hào.
Hai tay của Cố Tuấn Hào đút vào trong túi quần, vô cùng phách lối nhìn Lý Phàm, sau đó nói: “Lý Phàm, cậu đừng có quên căn nhà cũ này là của nhà họ Cố tôi thương hại các người mới cho các người ở, cậu dám lớn tiếng với tôi, cậu không muốn ở lại đây nữa à?”
Lý Phàm nghe vậy nhíu mày lại.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Cố Tuấn Hào lạnh lùng cười một tiếng nói: “Tôi cũng không muốn phải đối xử với cậu như vậy, thôi như vậy đi vì hành vi lúc nãy của cậu, cậu quỳ xuống nói xin lỗi với tôi, nếu không thì ngày hôm nay tôi sẽ thu hồi lại nơi này, đuổi người mẹ muốn chết mà không được chết của cậu ra bên ngoài.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Lý Phàm chìm đến đáy cốc.
Mà Cố Tuấn Hào trước mắt thì trên mặt lại tràn đầy nụ cười lạnh lùng và dữ tợn, mấy tên lưu manh sau lưng cũng mỉa mai cười cợt theo.
Lý Phàm bất đắc dĩ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lại.
Anh nhấc mày lên nhìn về phía một bóng dáng trong đám người đang xem náo nhiệt ở cách đó không xa, hơi ngăn cản tầm nhìn, sau đó anh chậm rãi cong gối xuống, muốn quỳ xuống thật.
Nhưng mà đúng lúc này có một bàn tay ấm áp run rẩy kéo Lý Phàm lại.
Là mẹ Lý đang đứng ở bên cạnh của Lý Phàm, ánh mắt nhìn, lắc đầu với anh, miệng hơi mỉm cười: “Phàm, dưới đầu gối của đàn ông là vàng, con không thể quỳ được.”
Dứt lời, mẹ Lý trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt của Cố Tuấn Hào, cầu xin nói: “Cậu chủ Cố, thật sự xin lỗi, Phàm của tôi không hiểu chuyện, tôi là người làm mẹ đã dạy dỗ không nghiêm, tôi quỳ xuống thay nó.”
Ầm!
Lúc này trong lòng của Lý Phàm dâng lên một ngọn lửa giận cao nghìn trượng.
Tại sao mẹ lại bị làm nhục đến mức này.
Cố Tuấn Hào
Tôi muốn làm thịt anh.
Mà cảnh tượng này cũng để cho sắc mặt của Cố Tuấn Hào cũng rất khó coi.
Bởi vì đám người đang xem náo nhiệt ở xung quanh đồng loạt chỉ trích Cố Tuấn Hào độc ác.
Lời người đời rất đáng sợ.
Cố Tuấn Hào oán hận lắc lắc tay quay đầu muốn đi, nhưng mà trước khi đi anh ta quay người lại, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, nói với Lý Phàm: “Lý Phàm, ngày hôm nay Cố Họa Y đã đi tìm tập đoàn Vinh Khang để hợp tác rồi, theo như tôi được biết thì cậu chủ của tập đoàn Vinh Khang chính là một người đàn ông nghiện rượu ham sắc, chuyến đi này của vợ cậu chỉ sợ là… ha ha…”
Vừa mới nói xong, Cố Tuấn Hào cười lớn nghênh ngang mang người rời đi.
Lông mày của Lý Phàm nhíu chặt lại, nhanh chóng đỡ mẹ dậy: “Mẹ…”
Mẹ Lý đánh gãy lời của Lý Phàm, hiền lành cầm lấy bàn tay của anh, lắc đầu nói: “Chúng ta không thể so với trước kia được nữa, mọi thứ đều phải học cách nhẫn nhịn, nhưng mà con trai của mẹ không phải là một người bình thường, con không thể tùy tiện quỳ được.”
Lý Phàm động dung, mắt phím hồng, nắm chặt lấy tay của mẹ, ngập ngừng nói: “Mẹ, thật ra là con đã…”
“Được rồi được rồi, không nói nữa, dọn dẹp với mẹ đi.” Mẹ Lý đánh gãy lời của Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn mẹ đang bận rộn, âm thầm nắm chặt tay, mắt nhìn theo bóng lưng của bọn người Cố Tuấn Hào đi khỏi.
Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ trả lại gấp mười lần những nhục nhã của nhà họ Cố đối với mẹ của tôi.
Đến buổi trưa, Lý Phàm dặn dò mẹ rất nhiều, rồi sau đó mới rời khỏi nhà cũ chạy đến bệnh viện.
Ông cụ Cố nới lỏng, cho phép mình có thể đi thăm Xuyến Xuyến.
Nghĩ đến đó, những thứ này cũng là do Lưu Tân Dân đã âm thầm trợ giúp.
Ở bên phía của Cố Họa Y.
Sáng ngày hôm nay cô đã chạy đến công ty, vừa mới vào phòng làm việc thì đã nhìn thấy Cố Bội Sam đang ngồi ở trên ghế sofa, hai tay vòng quanh ngực, cặp đùi trắng nõn đang bắt chéo lại với nhau.
“Cố Họa Y, đừng nói là tôi không nhắc cô nha, tôi đã giúp cô liên lạc với cậu chủ của tập đoàn Vinh Khang rồi, cô sắp phải nói chuyện hợp tác với Vinh Khang, bây giờ đi ngay đi.” Cố Bội Sam lạnh lùng nói, trong đôi mày liễu cất giấu một tia âm mưu quỷ kế.
Cố Họa Y nghe xong thì có chút nghi ngờ, Cố Bội Sam lại chủ động giúp mình?
Cô hỏi: “Cô nói thật?”
Cố Bội Sam đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, nâng đỡ đôi gò bồng ở phía trước rất hùng vĩ, nói: “Có muốn tin hay không thì đây là chuyện của cô, cậu chủ Vinh Thường Uy của tập đoàn Vinh Khang kêu tôi mang đến cho cô, nếu như cô thật sự muốn hợp tác thì cứ dựa theo ý của cậu chủ Vinh Thường Uy mà làm đi.”
Cố Họa Y liếc nhìn một cái hộp nhỏ ở trên ghế sofa, đi đến phía trước mở cái hộp ra, đập vào trong mắt làm một bộ đồ lót siêu mỏng và được khoét sâu.
Gương mặt xinh đẹp của Cố Họa Y đỏ bừng, trên mặt hiện lên biểu cảm tức giận, ném đồ vật đi, hắng giọng nói với Cố Bội Sam: “Cô có ý gì?”
Cố Bội Sam cười cười nói: “Cố Họa Y, cô còn giả vờ ngây thơ ở trước mặt tôi làm cái gì nữa hả, chính cô làm ra những loại chuyện hư hỏng đó mà còn muốn giấu diếm nữa? Đây là của cậu chủ Vinh Thường Uy tặng cho cô đó, con người của anh ta từ trước đến nay thích nhất là mấy tình tiết nhỏ như thế này, nếu như cô muốn có được hợp tác với tập đoàn Vinh Khang thì cô phải mặc bộ đồ này đến đó, hơn nữa cậu chủ Vinh Thường Uy đã đồng ý với tôi, chỉ cần cô mặc đến đó thì lần hợp tác này trừ cô ra sẽ không còn là ai khác.”
“Cố Họa Y, suy nghĩ cho thật kỹ đi, thỏa thuận giữa cô với anh họ về chức vị tổng giám của cô đó nha, nếu như cô thất bại thì đứa con gái của cô phải làm sao bây giờ đây, dựa vào cái tên phế vật Lý Phàm nuôi sống cô hả?”
Dứt lời, Lý Phàm xoay người lại lắc lư cái mông rời khỏi chỗ này.
Con mẹ nó còn giả vờ ngây thơ trước mặt của bà đây.
Tiện nhân!
Nhưng mà chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi.
Cố Họa Y ơi là Cố Họa Y, lần này tôi muốn xem xem cô sẽ chết như thế nào.
Mà ở phía bên này, Cố Họa Y nhìn bộ quần áo xấu hổ bị ném vào trong thùng rác, cả người mềm nhũn ngã ngồi ở trên ghế sofa, bàn tay trắng mỏng nắm chặt lại thành quyền.
Ghê tởm, đều là bọn khốn kiếp.
Vừa đảo mắt, Cố Bội Sam liền đi đến phòng làm việc của Cố Tuấn Hào, trên mặt tràn đầy nụ cười âm hiểm.
“Cố Tuấn Hào, em đã nói xong hết rồi, lần này Cố Họa Y chỉ cần dám đi đến đó thì cô ta tiêu đời rồi.” Cố Bội Sam cười lạnh nói.
Cố Tuấn Hào đang tán tỉnh với trợ lý nữ, tuyệt không quan tâm đến Cố Bội Sam đang nhìn, trên mặt tràn đầy nụ cười âm mưu đã đạt được, kích động nói: “Ha, tốt lắm, lần này chúng ta nhất định phải làm cho con tiện nhân Cố Họa Y thân bại danh liệt, trở thành nỗi sỉ nhục của nhà họ Cố.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong phòng làm việc văng vẳng tiếng cười âm hiểm của bọn họ.
Nữ trợ lý ở một bên vẫn không hiểu rõ, thắc mắc hỏi: “Anh Cố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, Cố Họa Y sẽ như thế nào?”
Đôi tay của Cố Tuấn Hào đang di chuyển trên thân hình nóng bỏng của trợ lý nữ, nói hết toàn bộ kế hoạch của anh ta cho trợ lý nữa đó nghe.
Trợ lý nữ nghe xong, trong nháy mắt ánh mắt sáng như tuyết, kích động nói: “Vậy chẳng phải là Cố Họa Y phí công ngủ với cậu Vinh hả?”
“Ha ha, đó là đương nhiên rồi, con tiện nhân Cố Họa Y đó phải có kết quả như vậy.” Trên mặt của Cố Tuấn Hào tràn đầy nụ cười âm hiểm, nghĩ đến cảnh tượng Cố Họa Y gọi trời trời không nghe gọi đất đất không thấu, anh ta đã cảm thấy rất thoải mái.
Cố Họa Y thật là đáng thương, cuối cùng lại bị Cố Tuấn Hào đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Trợ lý nữ đó cũng cười theo vài tiếng, chợt lo lắng nói: “Nhưng mà nếu như Lý Phàm biết thì phải làm sao bây giờ đây, sẽ có phiền phức gì không?”
“Một cái thằng vô dụng mà thôi, không đủ để gây sợ.”
Cố Tuấn Hào chẳng thèm để ý: “Nếu như cậu ta thật sự có can đảm tìm phiền phức thì tôi cũng có thủ đoạn để đối phó với cậu ta.”
Lý Phàm à?
Haha, chỉ là tên vô dụng mà thôi.
Hiện tại Cố Tuấn Hào không kịp chờ đợi muốn biết lúc Lý Phàm nhìn thấy video vợ của anh bị người khác làm bẩn thì sẽ có một biểu cảm đau lòng đến cỡ nào.
Hahaha.
Thật thoải mái.
Trợ lý nữ gật gật đầu ôm cổ của Cố Tuấn Hào, nũng nịu quyến rũ nói: “Vậy anh Cố, chờ đến lúc anh trở thành phó tổng rồi thì đừng có quên em nha, chức vị tổng giám đó…”
Cô ta đã ngấp nghé chức vị tổng giám không phải là ngày một ngày hai, nếu không thì cô ta cũng sẽ không phát triển mối quan hệ văn phòng không đứng đắn với Cố Tuấn Hào.
“Hahaha, cô yên tâm đi, chờ đến lúc Cố Họa Y trở thành con đê tiện ai cũng có thể chơi, vậy thì chức vị tổng dám chắc chắn là của em rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!