Hóa ra người tới là Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, không khỏi cảm thán thế giới này quá nhỏ.
Trần Hiểu Đồng nở nụ cười tinh nghịch: “Đúng lúc em ra ngoài mua đồ, thì nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc, quả nhiên đúng là anh rồi.”
Lý Phàm không ngờ ánh mắt của cô lại tốt như thế, trong tình huống này mà vẫn có thể nhận ra anh.
Cậu Vương sửng sốt, anh mới tự hào về bạn gái của mình, giờ nhìn thấy người đẹp tinh nghịch cực phẩm như Trần Hiểu Đồng nhào vào lòng Lý Phàm, thì cảm thấy mặt mình đau rát.
Có đánh chết anh cũng không ngờ, mình lại bị vả vào mặt, hơn nữa còn là tên nghèo hèn như Lý Phàm, trong lòng cậu Vương cực kỳ không cam lòng, không biết rốt cuộc mình thua ở chỗ nào, tại sao anh ta lại được người đẹp như vậy nhào vào lòng chứ?
Lý Phàm không quên chế nhạo: “Thật ngại quá, lúc nãy tôi không nghe rõ anh nói gì, anh có thể nói lại lần nữa không?”
Cậu Vương tức giận hừ lạnh, không làm mình bẽ mặt thêm nữa.
Nói thật, trong lòng anh rất ngưỡng mộ Lý Phàm, người đẹp tinh nghịch như vậy, đừng nói là ở Hán Thành, dù ở toàn thế giới này cũng khó mà tìm ra người thứ hai, nhất là đối tại giống hệt yêu tinh đó, hơn nữa giá trị nhan sắc cũng đạt điểm tối đa.
Anh chợt nhận ra người đẹp mình đang ôm không còn ngon nữa, anh thèm thuồng nhìn Trần Hiểu Đồng đang đứng bên cạnh Lý Phàm, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, sao chuyện tốt như vậy không rơi xuống đầu anh chứ?
Cậu Vương cảm thấy rất nuối tiếc, giờ anh vẫn không biết mình thua ở chỗ nào.
EQ của Trần Hiểu Đồng rất cao, nên cô không hề nói Lý Phàm mua cho mình, mà nói: “Anh Lý Phàm, anh đang mua cho chị Cố đúng không?”
Lý Phàm hơi sửng sốt, cô rất thông minh, có thể đoán ra được điều này.
Trần Hiểu Đồng đáng yêu lè lưỡi, cô cũng không ngốc, nên nhìn ra bình thường chỉ có tình nhân mới tới cửa hàng trang sức này, cũng biết rõ Lý Phàm sẽ không mua cho mình, nên rất có khả năng anh đang chọn quà cho Cố Họa Y.
Cậu Vương nghe xong thì loáng thoáng đoán ra mối quan hệ giữa hai người, anh theo bản năng xem Lý Phàm và
Trần Hiểu Đồng là hai anh em, nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy yên tâm, nói vậy là anh vẫn còn hy vọng.