"Rốt cuộc, chuyện này là như thế nào, chuyện xảy ra bao lâu rồi, không phải tôi đã bảo ông canh chừng cẩn thận sao?" Lý Phàm rất thất vọng nhìn Trương Đức Võ, nói.
Anh rất tin tưởng Trương Đức Võ, nên mới giao nhiệm vụ khó khăn như vậy cho đối phương, nào ngờ, bây giờ Trương Đức Võ mới báo cáo với mình.
"Chuyện xảy ra từ sáng nay." Sau khi bị trách mắng, Trương Đức Võ lập tức cúi đầu xuống, yếu ớt nói.
Lý Phàm day day cái trán, hiện cũng đã xế chiều, có lẽ một buổi chiều, chỉ sợ tính mạng ông lão sửa chìa khoá ngàn cân treo sợi tóc.
"Cậu Lý, đây đều là lỗi của tôi, tôi không canh chừng cẩn thận, tôi sẵn lòng nhận trừng phạt." Lúc này, Trương Đức Võ tỏ vẻ xấu hổ, chủ động nhắc đến sai lầm của mình.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Trương Đức Võ, Lý Phàm cũng hết cách với đối phương, anh nói với Trương Đức Võ: "Được rồi, chuyện này không liên quan gì tới ông."
Nhưng Lý Phàm đã đoán được 80% chuyện này có liên quan đến Long Hậu, lúc này, anh xem camera của biệt thự một chút thì bất ngờ phát hiện ông lão sửa chìa khóa tự ra khỏi biệt thự, chứ không phải bị bắt đi.
Lý Phàm đã quên mất, anh không thể can thiệp tự do của đối phương, anh đoán khi ông lão ra khỏi đã bị người ta bắt.
Lý Phàm trước tiên bình tĩnh, anh gọi cho ông lão một cuộc điện thoại, sau đó mười mấy giây, bên kia mới nghe điện thoại.
Bất ngờ là đầu bên kia không phải tiếng của ông lão mà là một âm thanh cổ quái.
Lý Phàm đã từng gặp chủ nhân của âm thanh này nên lập tức nhận ra.
"Thì ra là ông, ông lão kia thế nào rồi?"
Âm thanh của đối phương, không phải người đàn ông mặc âu phục bên cạnh Long Hậu thì còn có thể là ai chứ, giọng điệu Lý Phàm lạnh lùng, trực tiếp chất vấn.
"Ha ha, ông ta không sao cả, dù sao ông ta cũng là người chế tạo chìa khóa Long Môn, tôi cũng không thể làm ông ta bị thương, nhưng tôi khuyên cậu, tốt nhất hãy giao nốt mảnh vỡ còn lại của chìa khóa Long Môn ra." Người đàn ông mặc âu phục khẽ cười một tiếng.
Nghe vậy, Lý Phàm cảm thấy hết sức buồn cười, đã đến nước này rồi mà đối phương còn suy nghĩ hão huyền như thế, anh cũng không biết đối phương lấy đâu ra dũng khí.
"Ha ha, tôi thấy ông đang nằm mơ thì có, nói cho ông biết, không bao giờ có chuyện đó." Lý Phàm thản nhiên nói.
Người đàn ông âu phục không hề hoang mang nói: "Nếu cậu không giao ra thì ông ta chắc phải chết không nghi ngờ."
Lý Phàm cười hỏi ngược lại: "Ông ta và tôi chẳng có quan hệ gì, hơn nữa chắc chắn các người còn muốn mở kho báu Long Môn ra hơn tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải cứu ông ta, hơn nữa không quen không biết."
Lý Phàm hỏi vặn lại người đàn ông mặc âu phục, khiến ông ta phải trầm mặc mấy giây, nói tiếp: "Đúng vậy, nhưng bây giờ ông ta đang ở trong tay tôi, khi nào chế tạo ra chìa khóa Long Môn thì cũng là ngày tận thế của cậu."
Lý Phàm cười không nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù anh có giao ra mảnh vỡ, đối phương cũng sẽ không thả người, đối phương nghĩ thì hay lắm, anh tất nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu như vậy.
Người đàn ông âu phục cau mày, ông ta không ngờ Lý Phàm không mắc bẫy mình, điều này khiến ông ta cảm thấy rất đau đầu, ông ta vốn muốn dùng ông lão để uy hiếp Lý Phàm, nhưng giờ ông ta mới biết được, mình suy nghĩ có chút quá ngây thơ rồi.
Chẳng qua trước mắt, ông ta đã khống chế được ông lão, dù như thế nào, cũng không thể để Lý Phàm chế tạo được chìa khoá Long Môn, bằng không, ông ta sẽ gặp xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!