Lý Phàm hỏi: “Cần khoảng bao lâu ạ?” Ông cụ đáp: “Có lẽ cần khoảng ba ngày.”
Lý Phàm gật đầu, lúc này anh mới thấy yên tâm, dù thế nào đi nữa, ít nhất anh còn có ba ngày. Anh tiếp tục yêu cầu Trương Đức Võ đi điều tra tung tích của những mảnh vỡ chìa khoá khác của Long Môn.
Lúc này Trương Đức Võ đi vào, nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, sắp tới có một buổi đấu giá”
“Ồ, không phải chỉ là một buổi đấu giá thôi sao? Có gì kỳ lạ?” Lý Phàm nghe xong cũng không có cảm xúc gì, anh lạnh nhạt nói.
Trương Đức Võ trả lời: “Buổi đấu giá này không đơn giản, có liên quan rất nhiều đến chìa khoá của Long Môn”
Lý Phàm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, anh không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo thật sự tới. Anh không ngờ Trương Đức Võ lại mang đến cho mình tin tức tốt.
“Có liên quan rất nhiều?”
Lý Phàm tò mò hỏi. Trương Đức Võ gật đầu: “Đúng thế, đúng là có liên quan rất nhiều.”
Lý Phàm truy hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngay đi, cần đấu giá mới có được à?”
“Vâng, đó là một món đồ cổ, nhưng phía trên món đồ cổ ấy có khảm một mảnh chìa khoá” Trương Đức Võ trả lời. Lý Phàm cau mày: “Khảm trên đồ cổ? Trò gì vậy?” Lý Phàm không hiểu lắm hành vi này.
Trương Đức Võ đáp: “Tôi điều tra rồi, vì món đồ cổ đó có vết nứt nên người bán đấu giá mới khảm mảnh vỡ của chìa khoá Long Môn lên”
Sau khi nghe xong, Lý Phàm rất bất ngờ, kết quả này thực sự khiến anh không ngờ tới.
Dù thế nào thì cũng đã có tung tích của mảnh chìa khoá, Lý Phàm biết càng có nhiều mảnh chìa khoá Long Môn sẽ càng có lợi, biết đâu có thể tạo ra chìa khoá khác, vẫn có khả năng rất lớn.
Nghĩ đến đây, Lý Phàm đặt mua vé vào buổi đấu giá. Mà lúc này, ở một nơi khác.
Từ sau khi ông nội của Tần Tuyết Hàn được cứu, người đàn ông mặc vest luôn bực bội, lần này anh ta đã bối rối, tình huống này hơi khác với những gì anh ta tưởng tượng.