Lý Phàm không nhìn ánh mắt những người đó, anh đã từng gặp ánh mắt như vậy không ít lần, anh sớm đã thành thói quen, cho nên cũng không hề quan tâm.
Tần Tuyết Hàn cảm thấy rất bất ngờ, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Lý Phàm cùng Tần Tuyết Hàn tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức có một nhân viên phục vụ đi tới, nhân viên phục vụ chẳng thèm nhìn Lý Phàm một cái, mà ánh mắt nhìn về phía Tần Tuyết Hàn.
Nhân viên phục vụ là một chàng trai, vừa nhìn thấy dung mạo Tần Tuyết Hàn, anh ta đã không khỏi bị hấp dẫn, dù sao cũng là người đẹp, đàn ông ai cũng thưởng thức cái đẹp.
Tần Tuyết Hàn lại chẳng thèm để ý, mà rất tự tin, cô kiên nhẫn gọi món ăn, sau đó đưa menu cho Lý Phàm, nói: "Anh thích gọi gì cứ gọi nhé, hôm nay, tôi mời anh ăn cơm."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn Lý Phàm lập tức thay đổi, anh ta bất giác cho rằng Lý Phàm là một thư sinh ăn bám.
"Thì ra là một tên trai bao." Nhân viên phục vụ cười khẩy nói.
Lý Phàm cười không nói, coi như không nghe thấy.
Nhưng mà Tần Tuyết Hàn lại có chút tức giận, Lý Phàm đã giúp cô một việc lớn, Lý Phàm không khác gì ân nhân của cô, hiện tại có người vũ nhục Lý Phàm, tất nhiên cô không vui lắm, cô trừng mắt với nhân viên phục vụ nói: "Anh hãy giữ miệng sạch sẽ một chút, đây là bạn tôi."
Thấy Tần Tuyết Hàn nổi giận, nhân viên phục vụ mới im lặng, nhưng trong lòng vẫn luôn không khỏi xem thường Lý Phàm.
Lý Phàm tùy tiện gọi mấy món ăn, sau đó nói: "Chỉ những thứ này thôi."
Nhân viên phục vụ lấy lại menu, sau đó mới quay người rời đi.
Tần Tuyết Hàn bỗng nhìn chằm chằm Lý Phàm, khiến Lý Phàm cảm thấy ngại, Lý Phàm không hiểu nói: "Có chuyện gì thế?"
Thấy Tần Tuyết Hàn nhìn mình chằm chằm, Lý Phàm không khỏi gãi đầu, cảm thấy khó hiểu.
Tần Tuyết Hàn cười nói: "Tôi nghe nói anh ở rể cho nhà họ Cố ở Hán Thành, có phải thật vậy không?"
"Ừm." Lý Phàm khẽ gật đầu.
Lúc này, Tần Tuyết Hàn mới ý thức được mình có chút không tôn trọng đối phương lắm, vội giải thích nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ tò mò, người có thân phận như anh sao lại đi ở rể?"
Thấy Tần Tuyết Hàn thẳng thắn như vậy, nhưng liên quan tới chuyện phía sau, Lý Phàm vẫn không muốn nói cho Tần Tuyết Hàn quá nhiều, anh không muốn nhớ lại chuyện lúc trước.
"Đây là bí mật, tôi không thể nói cho cô." Lý Phàm mở miệng nói.
Tần Tuyết Hàn ồ một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nữa, nâng cằm lên nói: "Thật ra tôi rất phục anh, rõ ràng anh có thân phận như thế, lại biết điều như vậy, đột nhiên, tôi có chút hâm mộ Cố Họa Y."
"Nếu hâm mộ như vậy thì cô cũng có thể đi theo tôi." Lý Phàm cố ý trêu chọc.
Sắc mặt Tần Tuyết Hàn đỏ bừng lên, bắt đầu dùng đề tài này uy hiếp: "Anh không sợ tôi nói chuyện này cho bà xã anh à."
"Tất nhiên tôi sợ, nhưng tôi tin cô sẽ không nói." Lý Phàm nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng.
Tần Tuyết Hàn trừng mắt, cảm thấy đối phương không thú vị lắm.
"Anh và Long Môn quan hệ như thế nào?" Tần Tuyết Hàn hỏi.
Nghe thấy Tần Tuyết Hàn nhắc đến Long Môn, Lý Phàm không hề giấu diếm chuyện liên quan, lập tức nói: "Tất nhiên chuyện tôi là cậu chủ Long Môn đã là chuyện quá khứ rồi, nói khó nghe, tôi chẳng qua là một con cờ của Long Môn mà thôi."