Lọc Truyện

Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Có điều, xuất thân nông thôn rồi giờ lại đi ở rể thì trong lòng đương nhiên không khỏi tự ti, sợ xuất hiện trước mặt mọi người cũng là lẽ đương nhiên".

Vương Vũ cũng từng nghe Lâm Thiến nhắc tới Diệp Phong. Cô ta nói Diệp Phong xuất thân nông thôn, chỉ còn mẹ, gia cảnh lại bần hàn.

"Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài. Cô về hỏi cậu ta xem, ở công ty tôi đang cần một người bảo vệ gác cổng. Nếu cậu ta muốn tới làm thì sẽ được bao ăn bao ở, lương ba nghìn tệ", Vương Vũ hờ hững nói.

Lâm Thiến ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo: "Đúng đó, Mộc Trân. Nếu hai người muốn công việc này thì phải chớp lấy thời cơ đi, rất nhiều người già đang giành nhau làm công việc này đấy!"

Hai vợ chồng cô ta kẻ hát người phụ họa, ra vẻ như họ đang bố thí cho người nghèo vậy. Như thể việc tìm cho Diệp Phong công việc này là ân huệ lớn lắm vậy.

Thu Mộc Trân nét mặt ngày càng khó coi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, tỏ ý sẽ về hỏi Diệp Phong, nhưng nỗi chua chát trong lòng cô lúc này thì ai biết?

Không ai hiểu được tâm trạng cô lúc này. Ngày trước lúc còn đi học, ở trường cô vô cùng nổi tiếng, hào quang rực rỡ. Không chỉ là hoa khôi của đại học Giang Đông, lại còn có thành tích học tập xuất sắc. Lâm Thiến lúc đó chỉ xứng làm nền cho cô mà thôi.

Nhưng ai mà ngờ được, đến hiện tại, Thu Mộc Trân lại rơi vào tình cảnh này, rơi vào tình cảnh bị kẻ khác bố thí như vậy. Một người trước giờ luôn cao ngạo như cô sao có thể chấp nhận việc này.

Trong giây phút đó, mũi cô bỗng chốc hơi cay cay, nước mắt rưng rưng chỉ chực rơi xuống. Thu Mộc Trân bỗng cảm thấy hối hận vì đã đến đây. Hoặc là giới thượng lưu này thực sự không phù hợp với cô.

Thu Mộc Trân hiện giờ chỉ là một cô gái bình thường, sớm đã không còn là hoa khôi được đám đông ngước nhìn năm xưa.

Trong một khoảnh khắc, cô gái cao ngạo ấy cúi thấp đầu. Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống người cô làm hắt lên mặt đất một chiếc bóng dài.

Diệp Phong nãy giờ vẫn ngồi đằng sau, nhìn thấy vợ mình bị làm nhục như vậy thì cảm thấy rất không đành lòng.

"Lúc trước Mộc Trân gọi điện cho mình, có lẽ là muốn rủ mình đi cùng cô ấy. Cô gái này bình thường lạnh lùng với mình như vậy nhưng lúc quan trọng vẫn nhớ về tìm ông xã", nghĩ lại việc ban nãy, Diệp Phong cũng thấy hơi cảm động.

"Nhưng lại làm khổ cô ấy rồi, vì mình mà cô ấy bị người ta lăng nhục".

Diệp Phong thở dài, nắm tay siết chặt lại.

"Mộc Trân, em yên tâm. Tối hôm nay, anh sẽ biến em thành ngôi sao sáng nhất trong hội quán Sơn Thủy Văn này".

Diệp Phong lặng nhìn cô gái càng thêm kiều diễm dưới ánh đèn trước mặt, gương mặt anh thoáng hiện vẻ vô cùng kiên định.

...

"Mộc Trân, cô nói xem có buồn cười không".

"Cái tên nhà quê đần độn đó lại dám ký tên, lôi ra một chiếc thẻ ngân hàng không đủ số dư rồi nói muốn rút hết sạch tiền mặt của ngân hàng?"

"Đúng là cười chết tôi mất".

"Có nhiều người nghèo đều như vậy, thèm tiền đến nỗi mụ mẫm đầu óc. Không có tiền mà đòi đến đó rút tiền, chẳng phải tự chuốc nhục vào người sao? Chắc bây giờ đã bị cảnh sát bắt đi rồi nhỉ?"

Thời gian tiếp tục trôi đi, Thu Mộc Trân và Lâm Thiến ở đằng trước cũng nói chuyện với nhau câu được câu chăng, nhưng đa số đều là Lâm Thiến tự độc thoại một mình. Ví dụ như khoe mình mấy ngày trước mới trở về từ Australia, tháng trước tới Maldives đi du thuyền, mua chiếc điện thoại Apple đời mới nhất. Lại còn nói chiếc váy của Thu Mộc Trân trông rất được, hẳn phải là hàng cao cấp, sau đó hỏi cô đã dùng mấy tháng lương để mua chiếc váy này. Cuối cùng, cô ta lại nhắc đến chuyện cô ta nghe được ở ngân hàng hôm nay.

Diệp Phong ở đằng sau nghe vậy mà khóe miệng giật giật.

"Má nó, chẳng trách hai người này trông quen như vậy. Hóa ra hôm nay mình đã gặp đôi nam nữ này ở ngân hàng Hồng Kỳ?"

"Đúng là oan gia ngõ hẹp ~"

Chuyện hồi sáng ở ngân hàng Diệp Phong vẫn còn nhớ, chính Vương Vũ đã tìm mọi cách để giễu cợt anh. Sau đó cục diện thay đổi, Diệp Phong vốn định tìm hai người họ để tính sổ nhưng hai người này đã rời khỏi đó rồi, hóa ra là họ đi tới đây.

"Vừa hay, thù cũ thù mới cứ từ từ tính", Diệp Phong cười lạnh lùng.

Bừng~

Đột nhiên trên sàn trưng bày phía trước xuất hiện một luồng sáng chói mắt. Ngay sau đó, một cô gái vô cùng gợi cảm mặc bộ váy nhìn rất chuyên nghiệp xuất hiện dưới ánh đèn vừa lóe lên kia.

Xem ra buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi. Cả đại sảnh lập tức yên lặng.

"Thưa quý vị và các bạn, chào buổi tối mọi người. Tôi rất vinh hạnh được làm MC cho buổi đấu giá do nhà đấu giá Vân Hải tổ chức ngày hôm nay. Tất cả số tiền đấu giá hôm nay sẽ được quyên tặng cho trẻ em nghèo vùng núi. Đến khi đó, số tiền "quyên góp" của các vị sẽ được công khai và chịu sự giám sát của tất cả mọi người!"

Tiếng gõ búa thánh thót của trọng tài buổi đấu giá vang vọng trong đại sảnh. Sau khi tuyên bố ngắn gọn vài câu, sản phẩm đầu tiên đã được đưa lên sàn đấu giá.

Sản phẩm đầu tiên là một chiếc tàu cánh ngầm được đặt thiết kế riêng, giá khởi điểm là mười nghìn tệ.

"Mười nghìn năm trăm tệ!"

"Hai mươi nghìn tệ ~"

...

Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh đã vang vọng tiếng hét giá của đám công tử nhà giàu.

...

"Sản phẩm thứ năm là trâm cài tóc bạch ngọc của hoàng tộc Châu Âu, giá khởi điểm là ba mươi nghìn tệ ~"

Dứt lời, một cây trâm bạch ngọc không tỳ vết được đưa lên sàn đấu giá khiến không ít cô gái có mặt ở đó vô cùng phấn khích. Đôi mắt của Lâm Thiến cũng dán chặt vào cây trâm, cô ta kéo tay Vương Vũ nũng nịu.

"Chồng à, cây trâm này đẹp quá ~"

"Được, ông xã sẽ mua cho em!", Vương Vũ ra vẻ bá đạo, giơ bảng lên đấu giá.

"Bốn mươi nghìn tệ!"

...

"Bốn mươi lăm nghìn tệ!", rất nhanh đã có người ra giá cao hơn, cũng là một cậu ấm đưa bạn gái tới xem đấu giá.

Mấy thứ đồ trang sức này đa số những cô gái trẻ đều rất thích.

"Năm mươi nghìn tệ!"

...

Vương Vũ cũng không phải dạng vừa, ra ngay cái giá sáu mươi nghìn tệ.

Tiếng hét giá ngày càng thưa dần.

"Thiến Thiến, em thấy sao? Chồng em đã ra tay thì làm gì còn ai tranh được? Em yên tâm, thứ em thích chồng sẽ mua cho em". Vương Vũ đắc ý cười, lúc nói câu này còn cố tình liếc nhìn Thu Mộc Trân đang ngồi bên cạnh. Dường như hắn muốn nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái của Thu Mộc Trân. Dù gì cô Ba nhà họ Thu cũng là tuyệt thế mỹ nhân, mặc dù đã có chồng rồi nhưng Diệp Phong chồng cô lại là tên phế vật. Biết đâu hôm nay nhìn thấy sự hào phóng của Vương Vũ, Thu Mộc Trân lại ngã vào lòng hắn ta? Vương Vũ không ngại việc nuôi một cô nhân tình ở bên ngoài, thậm chí dù có đá Lâm Thiến cũng không phải là không thể.

Thế nhưng, Vương Vũ đã phải thất vọng rồi.

Đôi mắt của Thu Mộc Trân vẫn trong veo, bình thản nhìn về phía trước.

"Oa, chồng em giỏi quá!"

"Người ta yêu anh quá trời ~"

Lâm Thiến hai mắt tỏ rõ vẻ sùng bái, mừng rỡ hôn lên trán chồng mình một cái. Sau đó cô ta lại nhìn Thu Mộc Trân ngồi bên cạnh, nói với vẻ hơi châm chọc: "Mộc Trân, sao cô chỉ ngồi xem không vậy? Cô không mua thứ gì sao? Đây là buổi đấu giá từ thiện, không chỉ mua được đồ mà còn làm được việc thiện. Việc này có ý nghĩa hơn việc cô tích mấy tháng lương để mua một bộ đồ nát đấy".

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT