"Việc ly hôn của hai người có thể thảo luận sau." Diệp Huyên Thành nói: "Con còn có chuyện chưa nói xong."
Diệp Huyên Thành nghiêng đầu nhìn bảo tiêu đứng ở sau nói: "Mang người vào."
Sau khi Diệp Huyên Thành phân phó bảo tiêu mang người vào, trong chốc lát, Hứa Vân Kỳ đã bị bảo tiêu lôi vào trong, sắc mặt của gã rất tiều tụy cũng rất khó xem.
Khâu Hàn nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Vân Kỳ liền sửng sốt một chút, cậu đã hai mươi ngày không nhìn thấy Hứa Vân Kỳ, cậu còn tưởng rằng gã đã rời đi, nhìn tình trạng của gã hiện tại thì có thể thấy gã sống không được tốt lắm trong hai mươi ngày này thì phải.
"Điều con muốn biết thì đã biết hết rồi." Diệp Huyên Thành nhìn Diệp lão gia tử nói: "Cho nên hiện tại trả người lại cho ba đấy"
Diệp lão gia tử nhìn Hứa Vân Kỳ, sau đó sắc mặt khó coi nói: "Con có ý gì?"
"Có ý gì?" Diệp Huyên Thành cười trào phúng nói: "Tới nước này rồi mà ba còn muốn phủ nhận sao? Ba à, từ mấy năm trước con đã biết Hứa Vân Kỳ là người ba sắp xếp tới tiếp cận con rồi, chỉ là gã vừa không thể câu dẫn được con, lại còn khiến Diệp Bác Lỗi yêu gã, con bất quá là tương kế tựu kế, phối hợp diễn xuất cùng các người một chút mà thôi."
Diệp Bác Lỗi kinh ngạc nhìn về phía Hứa Vân Kỳ, đến bây giờ hắn mới biết được chuyện này, thì ra sự thật là như vậy sao, ông nội mình thả mồi dụ chú, không ngờ người câu được lại là mình, giờ khắc này hắn cảm thấy cuộc đời hắn vô cùng châm chọc.
"Ba bảo Hứa Vân Kỳ giả chết sau đó xuất ngoại, con vẫn luôn sai người tìm kiếm gã nhưng ai ngờ gã cư nhiên cứ như vậy liền biến mất, người của con tìm như thế nào đều tìm không thấy, lòng con càng rõ ràng người sau lưng gã khẳng định không đơn giản." Diệp Huyên Thành cười rồi nói: "Cũng may ít nhiều lần này ba lại bảo gã xuất hiện, cuối cùng con cũng điều tra rõ ràng người đứng sau lưng gã rồi. Ba cũng thật là không đơn giản nha, mấy cái mối làm ăn kia ngay cả con cũng không dám chạm vào, mà ba cư nhiên dám tham dự vào. Lúc này đây, công ty, tài sản còn có con trai cưng của ba, con chờ xem ba dùng hết toàn lực, đến tột cùng có thể giữ được cái gì nữa không đây."
Diệp Huyên Thành nói xong, những người khác càng ngày càng nghe không hiểu, chỉ có mỗi Diệp lão gia tử là hiểu rất rõ, bất quá bọn họ nghe không hiểu cũng bình thường.
Diệp lão gia tử nhắm mắt lại, dùng hết sức giữu bình tĩnh nói: "Dù sao chúng ta cũng là cha con, là người một nhà, mặc kệ việc gì...... Đều nên thương lượng, có đúng không?"
"Con với ba thì còn có cái gì mà thương lượng?" Diệp Huyên Thành lạnh lùng nói: "Thời điểm ba an bài Hứa Vân Kỳ tiếp cận con, có từng thương lượng với con sao? Thời điểm ba xếp Trương Đồng đến bên cạnh con, có từng thương lượng với con sao? Ba chuẩn bị đem công ty đào rỗng, đem hết tài sản để cho con trai cưng của ba, có từng thương lượng với con sao? Hiện tại mới cùng con thương lượng, ba không cảm thấy có chút chậm sao?"
"Hiện tại, ba có thể đem hết tài sản của ba, bao gồm cả cổ phần công ty, một nửa cho con, một nửa để mấy đứa còn lại chia ra." Diệp lão gia tử nói phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn vậy.
"Ba!" Diệp Phùng Minh vừa nghe liền lập tức vội vàng.
"Câm miệng!" Diệp lão gia tử nhìn Diệp Phùng Minh quát lớn.
Diệp Huyên Thành châm chọc nói: "Thật khó có khi ba hào phóng như vậy, bất quá không cần, tiền con kiếm đã đủ tiêu rồi, ba vẫn là giữ lại tài sản của mình đi, dù sao cũng không dùng được bao lâu, tất cả sắp không thuộc về ba nữa rồi."
Diệp Huyên Thành nắm tay Khâu Hàn, chuẩn bị rời khỏi.
"Từ từ!" Diệp lão gia tử thấy Diệp Huyên Thành không dao động chút nào, chỉ có thể nhìn về phía Khâu Hàn nói: "Khâu Hàn, xem như ông cùng bà ngoại con có giao tình nhiều năm như vậy, con giúp ông khuyên nhủ y đi."
Khâu Hàn có chút không thể hiểu được nói: "Diệp gia gia, việc hai người đang nói con có hiểu cái gì đâu mà ông bảo con khuyên? Đối với chuyện con không biết, con sẽ không nhiều lời lắm miệng."
Diệp Huyên Thành nắm tay Khâu Hàn rời đi, những người khác nhìn bọn họ một lúc, mới kịp bình tĩnh lại.
"Ba, vừa rồi hai người nói cái gì vậy? Thằng Tư nói như vậy là có ý gì?" Diệp Lệ Băng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng đã có dự cảm không tốt, theo bản năng liền bối rối.
Diệp lão gia tử run run rẩy rẩy đứng lên, ông đang định kêu Diệp Phùng Minh vào thư phòng với mình nhưng còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Ba!"
"Ông nội!"
Diệp Phùng Minh, Diệp Bác Lỗi, Diệp Lệ Băng vội vàng tiến lên đỡ Diệp lão gia tử, sai người gọi xe cứu thương, một đám người hoảng loạn.
Phương Quân Mân lạnh lùng nhìn bọn họ, tuy rằng bà cũng không biết cụ thể đã xảy ra việc gì nhưng từ những lời Diệp Huyên Thành nói vừa rồi, bà nghe hiểu một việc, đó chính là Diệp gia rất nhanh liền xong đời rồi. Bà cảm thấy như vậy cũng tốt, tuy rằng tiền tài tan hết, nhưng như vậy bà sẽ không tốn công ly hôn cùng Diệp lão gia tử, lão già này sắp toang, hiện tại bà có chút hối hận vì sao không sớm ly hôn cho rồi.
Buổi tối, Diệp Huyên Thành ngồi ở đầu giường, Khâu Hàn dựa vào trong lòng ngực y, hai người cứ như vậy an tĩnh ôm đối phương.
Diệp Huyên Thành đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện Khâu gia bị cháy, chú đã điều tra rõ ràng."
Khâu Hàn sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn y.
"Là điện cướp cò." Diệp Huyên Thành bóp bóp mặt Khâu Hàn nói: "Kết cấu phòng ở của Khâu gia toàn là gỗ, lại còn được xây hơn một trăm năm trước, bên trong có rất nhiều rượu, một khi cháy, lửa lây lan rất nhanh chóng, rất khó mà dập tắt. Mấy năm nay, chú điều tra rất kĩ càng, chú xác thật đó là ngoài ý muốn."
Mấy năm nay Diệp Huyên Thành vẫn luôn điều tra chân tướng Khâu gia bị cháy, y đã từng hoài nghi qua Lâm lão gia tử, cũng hoài nghi qua ba y, hoài nghi Hứa Vân Kỳ, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Hứa Vân Kỳ xuất ngoại, y vẫn luôn cho người tìm kiếm gã. Căn cứ theo kết quả điều tra mấy năm nay thì biết được, Khâu gia cháy, xác thật không có liên quan đến Lâm lão gia tử cùng ba y, cuối cùng chỉ còn lại Hứa Vân Kỳ, y dùng chút thủ đoạn cùng đối chứng với chứng cứ mình tìm được, y cũng xác nhận được là Khâu gia cháy không có liên quan đến gã.
- ------------------------------------