Khâu Hàn nghe được lời Diệp Huyên Thành nói, nhưng đầu óc cậu hôn hôn trầm trầm, trước mắt là một mảnh mơ hồ, đã không có cách nào tự hỏi cùng đáp lời, cậu chậm rãi ngã vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành hôn mê.
Diệp Huyên Thành cúi đầu nhìn Khâu Hàn đang dựa vào trong lòng ngực y, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn mặt cậu, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời y bị người cưỡng hôn, hơn nữa là bị người uống đến say mềm cưỡng hôn thành công. Y muốn nghĩ lại bản thân một chút, có lẽ là do độc thân quá lâu, khi bị Khâu Hàn hôn lên, y mới có thể không kịp có động tác ngăn cản.
Khâu Hàn lần nữa mở to mắt, đã là buổi sáng ngày hôm sau, từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ cậu ngây ngẩn cả người, mê mang trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới việc phát sinh đêm qua, cậu nhịn không được dùng đôi tay bưng kín mặt, chính cậu đều không có nghĩ đến khi uống say cậu cư nhiên sẽ to gan như vậy.
Cậu nhớ lại từng chi tiết đêm qua, chỉ cần hơi nhớ lại, cảnh tượng ở trong đầu liền tái hiện, cậu lần đầu tiên cảm thấy, trí nhớ quá tốt, cũng không phải ở trong thời điểm nào cũng là việc tốt, cậu tình nguyện mình bị mất trí nhớ.
Diệp Huyên Thành sáng sớm đã ra cửa, Khâu Hàn rời giường, chuẩn bị về khách sạn, nhưng Ngô bá lại nói với cậu, Diệp Huyên Thành nói hôm nay trước không cần trở về.
Tuy rằng việc ngày hôm qua cậu nói, còn chưa có kết quả gì, nhưng cậu biết Diệp Huyên Thành nhất định còn sẽ tiếp tục cùng cậu trao đổi, là một người thích uống rượu, có thể sẽ cự tuyệt rượu của Khâu gia sao?
Buổi tối Diệp Huyên Thành trở về, Khâu Hàn bị y kêu vào thư phòng.
“Chú Tư” Khâu Hàn vào cửa, nhìn Diệp Huyên Thành kêu.
Trạng thái khi Diệp Huyên Thành uống rượu cùng trạng thái khi không có uống rượu, khí chất khác nhau rất lớn, sau khi y uống rượu, đặc biệt là thời điểm có một chút men say, khóe miệng luôn mang theo một tia tươi cười như có như không. Mà thời điểm Diệp Huyên Thành không có uống say, lại trở nên thành thục bình tĩnh lại mang theo cảm giác lạnh nhạt xa cách, có một loại khí tràng người lãnh đạo cường đại.
Diệp Huyên Thành gật đầu, bảo Khâu Hàn ngồi xuống, sau đó nhìn cậu nói: “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Vâng ạ, việc tối qua cháu không nhớ rõ, nếu tối hôm qua cháu hành động không lễ phép gì, hy vọng chú không cần cùng cháu so đo.” Khâu Hàn có chút chột dạ, đã qua một ngày một đêm, cậu khẳng định đã tỉnh rượu, nhưng nhớ tới sự việc đêm qua, cậu thật sự rất ngượng ngùng. Đêm qua làm càn bao nhiêu, hiện tại liền hổ thẹn bấy nhiêu, bất quá cậu hiện tại cũng chỉ có thể là làm bộ không nhớ rõ, giả bộ nghiêm túc thôi.
Diệp Huyên Thành nói: “Nếu đã tỉnh rượu, như vậy một lần nữa nói lại điều kiện đi.”
Khâu Hàn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Huyên Thành nói: “Cháu không phải bởi vì uống nhiều, mới đưa ra yêu cầu như vậy.”
“Nhưng cháu xác thật là vì muốn trả thù Diệp Bác Lỗi cùng Lâm gia, mới đưa ra yêu cầu muốn kết hôn cùng chú đúng không?”
Diệp Bác Lỗi rất hận Diệp Huyên Thành, mà Lâm gia cùng nhà mẹ đẻ mẫu thân Diệp Huyên Thành, có thù hận rất nhiều năm, cho nên Diệp Huyên Thành rất khẳng định nguyên nhân Khâu Hàn đưa ra yêu cầu này là vì trả thù bọn họ.
Khâu Hàn lại trầm mặc, bởi vì xác thật có nguyên nhân như vậy, cậu không thể phủ nhận, nhưng nếu chỉ là nguyên nhân này, cậu sẽ không đưa ra yêu cầu này, nhưng nguyên nhân cùng mục đích chính cậu lại không thể nói ra, cho nên chỉ có thể trầm mặc, xem như cam chịu.
“Cháu hẳn là biết, loại chuyện kết hôn này, yêu cầu rất nhiều, hơn nữa nói không chừng, hiện tại vì trả thù mà làm ra quyết định này, lúc sau sẽ cảm thấy hối hận, đến lúc đó lại là một đống phiền toái.” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn nói.
Diệp Huyên Thành khó có được thời điểm kiên nhẫn khuyên người như vậy, mà y cho tới nay, thái độ đối với Khâu Hàn so với thái độ đối với những người khác ôn hòa hơn rất nhiều, đối với nhóm cháu chắt của y, đều không có thái độ tốt như vậy.
Khâu Hàn nói: “Cháu cũng không phải đầu óc nóng lên nhất thời, cũng không phải đơn thuần chỉ vì trả thù Diệp Bác Lỗi, mới làm ra quyết định như vậy. Cháu không muốn Khâu gia sáu phương thật sự cứ như vậy thất truyền, nhưng một khi có người biết cháu nhớ rõ Khâu gia sáu phương, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, cháu muốn một chỗ dựa đáng tin cậy, làm cho những người có tâm thuật bất chính, không dám đánh chủ ý vào Khâu gia sáu phương.”
Diệp Huyên Thành trầm mặc nhìn cậu, lý do của Khâu Hàn y có thể tiếp thu, cũng hoàn toàn không cảm thấy lời Khâu Hàn nói có vấn đề gì, cho nên không có đánh gãy cậu, chờ cậu tiếp tục nói tiếp.
Khâu Hàn nhìn Diệp Huyên Thành một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên cháu cảm thấy, nếu cháu cùng chú có quan hệ hôn nhân, như vậy người ở bên ngoài sẽ biết, ý của cháu cũng chính là của chú, đánh chủ ý vào Khâu gia sáu phương, chính là động vào chú, những người có tâm tư xấu, khẳng định sẽ cố kỵ, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Cho nên, cháu thật sự không chỉ là vì trả thù, càng nhiều hơn là muốn bảo hộ mình cùng Khâu gia sáu phương.”
Lý do Khâu Hàn nghĩ đến cũng chỉ có cái này, mục đích cùng nguyên nhân chính, cậu khẳng định là không thể nói, chỉ hy vọng lý do này có thể làm Diệp Huyên Thành tin tưởng, cũng bị thuyết phục.
“Cháu tin tưởng chú như vậy?” Diệp Huyên Thành hỏi: “Cháu không sợ chú sẽ trộm Khâu gia sáu phương sao, sẽ nghĩ cách chiếm cho riêng mình sao?”
“Nếu cháu nói cháu hoàn toàn không sợ hãi không lo lắng thì khẳng định là giả, nhưng cháu tin tưởng chú hơn, cho nên cháu muốn đánh cuộc một phen, mặc kệ thắng thua, cháu nguyện ý tự mình gánh vác hậu quả.” Khâu Hàn ánh mắt như cũ kiên định nhìn Diệp Huyên Thành.
Diệp Huyên Thành có thể lý giải sợ hãi cùng lo lắng của Khâu Hàn, năm đó Khâu gia xảy ra hỏa hoạn, đến nay không có điều tra rõ nguyên nhân, cậu đương nhiên sẽ sợ hãi sẽ muốn tìm kiếm sự che chở, cũng là việc đương nhiên. Hơn nữa ai lại không muốn chiếm Khâu gia sáu phương?
Diệp Huyên Thành nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát sau đó nói: “Như vậy chúng ta liền lấy thời hạn là nửa năm, trong vòng nửa năm, nếu cháu có thể nhớ được một nửa Khâu gia sáu phương, sau đó cũng nghiêm túc suy xét rõ ràng, chúng ta sẽ lại thảo luận yêu cầu của cháu, đỡ phải khi cháu hối hận, sẽ có nhiều việc phiền toái.”