"Tôi phản đối!!"
Bởi vì nghi thức đang tiến hành, tuy rằng trong đại sảnh có nhiều người, nhưng rất yên tĩnh, đột nhiên có người ở hôn lễ lớn tiếng hô lên phản đối, đương nhiên lập tức tất cả đều mọi người nghe được, sau đó mọi người hướng mắt qua nhìn.
Khâu Hàn cùng Diệp Bác Lỗi cũng đồng thời quay đầu lại, Khâu Hàn từ ngày hôm qua liền chờ mong một màn trước mắt này tái hiện, một màn này kiếp trước cậu đã trải qua, cậu nghĩ lại lúc ấy.
Đột nhiên xuất hiện người phản đối mà không phải người khác, là Lâm Dật Cẩm, giờ phút này hắn đang đứng ở nơi đó, đang đẩy một chiếc xe nôi có 2 đứa bé ở trong.
Những người khác bởi vì không biết chuyện như thế nào nên còn thất thần, Khâu Nghiên Phương cùng Lâm Đức Phong hoàn hồn đầu tiên, hai người lập tức đứng dậy bước nhanh đến bên Lâm Dật Cẩm.
"Dật Cẩm, con về nước lúc nào vậy?
"Dật Cẩm? Con về tới lại không nói với chúng ta trước một tiếng?"
"Ba, mẹ." Lâm Dật Cẩm nhìn về phía Lâm Đức Phong cùng Khâu Nghiên Phương nhỏ giọng nói, hắn nhìn về phía bọn họ, giống như là bị chịu nhiều ủy khuất lắm.
Khâu Hàn nhìn biểu tình Lâm Dật Cẩm, trong lòng vô cùng chán ghét, Lâm Dật Cẩm luôn là như vậy luôn luôn tỏ vẻ ủy khuất, mà sau đó cậu liền bị mắng bị chỉ trích, mặc dù có đôi khi chính cậu đều không rõ cậu đến tột cùng làm sai cái gì mà phải bị mắng.
Khâu Hàn xoay người đi về phía trước vài bước, nhìn về phía Lâm Dật Cẩm hỏi: "Anh phản đối cái gì?"
"Tôi phản đối...... Các người kết hôn." Lâm Dật Cẩm nhìn Khâu Hàn xong, ánh mắt liền chuyển hướng sang Diệp Bác Lỗi.
Diệp Bác Lỗi nhìn Lâm Dật Cẩm, chỉ có chút kinh ngạc sửng sốt, nhưng cảm xúc cũng không có quá lớn.
"Anh dựa vào cái gì phản đối?" Khâu Hàn mặt không cảm xúc tiếp tục hỏi.
"Tôi......." Lâm Dật Cẩm đợi lâu như vậy đương nhiên muốn nói lý do ra, nhưng thái độ Diệp Bác Lỗi lãnh đạm, đột nhiên chần chờ.
"Anh mang theo hai đứa nhỏ tới là có ý gì?" Khâu Hàn không có kiên nhẫn tiếp tục cùng hắn lãng phí thời gian, dứt khoát cố ý lớn tiếng nói: "Trong nhà tiêu tiền đưa anh xuất ngoại du học, ăn ngon uống tốt cung phụng anh, anh không phải là ở nước ngoài cùng người khác chưa kết hôn mà đã có con đúng chứ?"
Lâm Đức Phong cùng Khâu Nghiên Phương lập tức trừng to đôi mắt, cúi đầu nhìn về phía xe nôi có hai đứa nhỏ.
"Khâu Hàn, con nói hươu nói vượn cái gì vậy? Dật Cẩm sao có thể sinh con chứ!" Lâm lão thái thái phản ứng đầu tiên, quát lớn Khâu Hàn, bởi vì nàng cảm thấy mặc kệ hai đứa nhỏ có phải do Lâm Dật Cẩm sinh hay không, Khâu Hàn cũng không nên nói trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho Lâm gia bọn họ mất thể diện.
Ban đầu Lâm Dật Cẩm còn do dự có nên nói ra thân phận đứa nhỏ trước mặt mọi người hay không, sau khi nghe được lời Khâu Hàn hỏi, lập tức lớn tiếng nói: "Đây là đứa nhỏ của tôi cùng Bác Lỗi ca!"
Lâm Dật Cẩm nói xong, khách khứa đều sửng sốt, lộ ra biểu tình kinh ngạc, nghĩ thầm đây là trường hợp cẩu huyết gì vậy.
Khâu Nghiên Phương cùng Lâm Đức Phong trừng lớn đôi mắt nhìn về Lâm Dật Cẩm, lại cúi đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ, khiếp sợ nói không ra lời.
Kiếp trước Lâm Dật Cẩm cũng giống như bây giờ, mang theo đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện, cũng trước mặt mọi người công bố con của hắn cùng Diệp Bác Lỗi. Khâu Hàn lúc đó bởi vì quá mức khiếp sợ cùng khó tin, đại não trống rỗng, căn bản không có phản ứng kịp, khi cậu phục hồi lại tinh thần, hôn lễ đã bị đình chỉ, khách khứa cũng đều lục tục rời đi.
Lúc sau Lâm gia cùng Diệp gia liền tuyên bố với bên ngoài, Lâm Dật Cẩm cùng Diệp Bác Lỗi kỳ thật đã sớm nảy sinh tình cảm, nhưng bởi vì Diệp Bác Lỗi cùng Khâu Hàn đã có hôn ước, cho nên hai người vẫn luôn kiềm chế tình cảm, Diệp Bác Lỗi từ trước đã muốn cùng Khâu Hàn giải trừ hôn ước, nhưng do Khâu Hàn muốn chết muốn sống, lấy cái chết uy hiếp, không chịu giải trừ hôn ước, Lâm Dật Cẩm chỉ có thể một mình chịu khổ, một mình đi ra nước ngoài tha hương.
Cho nên mọi người đều nghĩ, Lâm Dật Cẩm cùng Diệp Bác Lỗi chính là đôi tình nhân bị chia cắt, Khâu Hàn lại là người xấu ích kỉ chia rẻ bọn họ, mà đôi tình nhân sau khi trải qua sự chia cắt rốt cuộc cũng bên nhau, mà Khâu Hàn đều do cậu tự làm tự chịu.
Mà trên thực tế, Khâu Hàn căn bản không biết Lâm Dật Cẩm cùng Diệp Bác Lỗi ở bên nhau, Diệp Bác Lỗi cùng Diệp gia cũng không có nói muốn giải trừ hôn ước. Kiếp trước Khâu Hàn không biết chuyện gì, nên một cơ hội để giải thích cũng không có, kiếp này cậu không để bụng người khác nghĩ cậu thế nào, nhưng cũng không thể chịu đựng bị đổ oan vô duyên vô cớ như vậy, ngày hôm nay cậu nhất định cho mọi người biết tất cả chân tướng, cho bọn họ biết Lâm Dật Cẩm cùng Diệp Bác Lỗi là loại người gì.
"Anh nói cái gì?" Khâu Hàn giả bộ ra vẻ khó tin nói: "Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Anh ở hôn lễ người ta mà nói như vậy, cố ý muốn phá hôn lễ của tôi sao? Anh có hay không suy xét thể diện của Lâm gia và tôi?!"
"Tôi không có nói dối!" Lâm Dật Cẩm lớn tiếng phản bác, mắt rưng rưng nhìn Khâu Hàn nói: "Thực xin lỗi Khâu Hàn, bọn nhỏ đúng là con của tôi cùng Bác Lỗi ca, tôi vốn dĩ muốn nuôi con một mình, không muốn nói chuyện này cho ai biết, nhưng con của tôi trưởng thành mà không có cha mà nói, thật sự quá đáng thương......."
Lâm Dật Cẩm nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngừng.
Khâu Hàn phẫn nộ chất vấn nói: "Nếu các người ở bên nhau vì cái gì không nói ra? Giờ anh đến con đều sinh ra rồi mới đem con tới nói?! Sao anh không nói trước cho mọi người trước? Một hai phải chờ tới lúc hôn lễ của tôi được cử hành mới nói ra, nếu tôi làm gì có lỗi với anh, mà anh hận tôi đến mức phải làm ra như vậy hả?!"
Lâm Dật Cẩm bị Khâu Hàn chất vấn hoàn toàn nói không ra lời, bởi vì hắn chột dạ đuối lý, cho nên không cách nào phản bác giải thích. Hắn hiện tại mới mang con về, đương nhiên là có lý do, chỉ là lý do này hắn căn bản nói không nên lời.
Khâu Hàn lại quay đầu nhìn về phía Diệp Bác Lỗi phẫn nộ nói: "Anh cũng đã làm anh ta mang thai, cư nhiên còn muốn cùng tội kết hôn, các người cũng quá vô sỉ!"
"Tôi không biết em ấy mang thai, càng không biết em ấy đã sinh con, là em ấy đem tôi chuốc say sau đó chủ động cùng tôi phát sinh quan hệ nhưng cũng chỉ có một lần......." Diệp Bác Lỗi bởi vì còn đang hoang mang, cho nên khi bị Khâu Hàn phẫn nộ chỉ trích, mới theo bản năng vì chính mình biện giải, sau khi nói xong, hắn mới ý thức được mình không nên đem những lời này nói ra, dù không phải do hắn chủ động, cũng không phải việc tốt đẹp gì.
- ------------------------
Editor: Nói chứ truyện này vả mặt đã lắm chứ bộ, tui đọc mà tui còn tức á.