Nhận được điện thoại, nhà họ Đồng lại bắt đầu chuẩn bị. Thời điểm Đồng Niệm đến, sắc trời đã tối sầm, cô từ xa đã nhìn thấy chú của cô Đồng Chấn Thanh ở ngoài cửa chờ mình, thấy cô xuống xe, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Niệm Niệm đã về!”
Đồng Niệm nhìn ông ta, cũng không nói thêm gì, đi theo ông ta lên lầu. Trong phòng khách, đồ ăn đã mang lên lầu, mùi thơm bay nghi ngút, thím thấy cô về, cũng cười vui vẻ: “Ôi, Niệm Niệm về nhà, mau đến đây ngồi đi, thím làm đồ ăn con thích đây.”
Không khí như vậy Đồng Niệm cũng không nỡ cự tuyệt, cô ngồi vào trước bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn thật đúng là những món cô thích.
Khi nói chuyện, tất cả mọi người ngồi trên bàn, Đồng Chấn Thanh trừng mắt cúi đầu không nói chuyện đàn bà, dùng sức khụ khụ, Khả Tâm cầm cuốn sách đùa nghịch.
Thím liếc mắt nhìn con gái mình, nhấc chân đạp cô một cái, lúc này mới làm cho cô gái nhỏ tình nguyện gọi: “Chị!”
Đã sớm quen thái độ của Khả Tâm, Đồng Niệm không tức giận, thím gắp đồ ăn vào chén cho cô, cô cười nói: “Nói đi, có chuyện gì sao?”
Thấy cô chủ động hỏi, thím không làm ra vẻ nữa, trực tiếp mở miệng: “Niệm Niệm à, Tâm Tâm không thích đọc sách, con bé cũng không giống con từ nhỏ đã thích đọc sách, con xem có thể nói với Lăng thiếu gia giúp em gái con một công việc tốt?”
Thích đọc sách?!
Đồng Niệm cười cười tự giễu, cô trước kia liều mạng đọc sách vì người trong lòng, hiện tại đọc sách vì cô muốn rời khỏi gia đình kia sớm một chút!
Đồng Niệm buông đôi đũa trong tay, cô nhíu mày nhìn em họ đối diện hỏi: “Em cảm thấy công việc nào có tiền đồ?”
“Minh tinh!” Khả Tâm lập tức hứng khởi ra vẻ, một chút cũng không thèm che dấu mà nói thẳng: “Em muốn nổi tiếng!”
Hai người con gái của nhà họ Đồng sinh ra đều xinh đẹp, Khả Tâm năm nay mười chín tuổi, lại trổ mã đầy đặn sớm mong muốn làm người mẫu.
Cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, Đồng Niệm đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chú, âm thanh lạnh lùng nói: “Các người muốn đưa con gái mình cho người ta sỉ vả sao?”
Mặt Đồng Chấn Thanh biến sắc, cảm giác có chút không nhịn được, ánh mắt trốn tránh cúi đầu không nói câu nào.
“Đồng Niệm, chị đừng có mà quá đáng!”
Nghe lời như thế, Khả Tâm tức giận, cô căm giận đập bàn, lớn tiếng quát: “Dù thế nào, chị quyến rũ Lăng Cận Dương ngay cả cho tôi một cơ hội không được sao?”
Bốp——
Một bạt tai xẹt qua, Khả Tâm bụm mặt, không dám tin là Đồng Niệm ra tay đánh mình.
“Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Ánh mắt hung ác của Khả Tâm nhìn Đồng Niệm, đưa tay định tát lại cô nhưng mẹ của cô ta ngăn lại: “Mẹ đừng cản con, chị ta có tư cách gì đánh con chứ?”
Sắc mặt của thím trầm lại, bà giữ chặt con gái mình, giọng điệu thấp nói: “Nói thế nào chúng ta cũng là người nhà, sao con lại đánh em?”
Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, bàn tay cô run run lên, khóe mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Thím, chúng ta đương nhiên là người một nhà, nếu không cái nhà này thím cũng không thể trụ được tới bây giờ.”
Lời của cô làm cho sắc mặt thím cứng đờ, khóe miệng hiện lên sự xấu hổ. HIện giờ cả bọn họ ở ngồi nhà này được là nhờ cha của Đồng Niệm để lại, là tài sản của Đồng Niệm cô.
“Khả Tâm!” Đồng Chấn Thanh bình tĩnh đứng lên, chỉ vào con gái quát: “Cái con nhỏ này sao mày dám nói chuyện như thế với chị mày? Không biết lớn nhỏ?”
Ông trách mắng con gái mình nhưng Khả Tâm không hề chịu thua, ngồi hầm hầm hừ hừ.
Đồng Niệm cũng không để ý tới cô ta, nói với vợ chồng họ Đồng: “Hai người quản giáo nó không tốt, hôm nay con thay hai người giáo huấn nó.” Cô nhìn chằm chằm KHả Tâm, giọng điệu đột nhiên trầm lại: “Trong lời nói hôm nay của em nếu có can đảm nói trước mặt Lăng Cận Dương thì nói đi, bảo anh ta giúp em, có phải cái tát kia quá đơn giản không?”
Khả Tâm biến sắc, trong lòng tự nhiên rõ những điều chị họ nói, cái gì nên nói và không nên nói. Đồng Niệm lớn hơn cô ba tuổi nhưng vận mệnh hai người lại hoàn toàn trái ngược, tuy rằng đều là phụ nữ nhà họ Đồng nhưng sau khi bác trai của cô qua đời thì bác gái lại có thể mang theo cô ta đến nhà họ Lăng? Càng nghĩ càng tức giận, mẹ của cô ta chết cô ta lại ở lại nhà họ Lăng, hưởng thụ cuộc sống sung túc mà nhà họ Lăng mang cho.
Từ nhỏ đến lớn số mệnh của Đồng Niệm luôn tốt hơn cô, cho nên cô ghen tị, rất ghen tị!
Náo loạn một hồi, thần sắc mỗi người đều khác nhau, thím cô lại nở nụ cười tươi trên mặt, nói lấy lòng: “Niệm Niệm, con đừng chấp nhất Khả Tâm, nó không hiểu chuyện!”
Đồng Niệm không muốn cùng bọn họ tiếp tục hư tình giả ý (diễn kịch hòa hợp), cầm lấy túi xách đi ra ngoài không để ý đến thím cô ở phía sau cố giữ cô lại.
Thời điểm đến dưới lầu, Đồng Chấn Thanh vẫn đuổi theo cô, áy náy nói: “Niệm Niệm, Khả Tâm bị chú nuông chiều quá nên hư, con đừng để trong lòng.”
Đứng ở cửa, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn ngôi nhà, trong lòng cảm xúc rối bời. Cô quay đầu, nói rất hàm xúc: “Chú, không cần coi con như cây hái ra tiền, chú nhớ kĩ những thứ này là con nở mặt ba con, nếu không các người cái gì cũng không có!”
Nói xong những lời này, Đồng Niệm hờ hững xoay người, ngồi vào trong xe, rất nhanh chiếc xe đã mất hút.
Đồng Chấn Thanh trở lại nhà nhìn những người phụ nữ ngồi trên ghế, nhịn không được mắng: “Việc tốt chả thấy đâu, chỉ thấy làm hư chuyện. Con nháo nữa đi, xem về sau ai còn giúp con?”
Khả Tâm quệt miệng, trên mặt còn chút sưng đỏ, nghe ba trách mắng, cô không có cãi lại nhưng trong lòng không phục.
Thím Đồng Niệm đi lấy túi chườm nước đá đến, nghe thấy con gái bị mắng, sắc mặt liền khó coi: “Ông hung dữ với con gái làm gì chứ? Con nhỏ kia mấy năm nay đều ở nhà họ LĂng, nếu không phải nó có gì đặc biệt thì ai muốn nuôi sống con của chồng trước của vợ mình chứ?”
Sắc mặt Đồng Chấn Thanh trầm lại, cũng không nói thêm cái gì, đáy mắt rất phức tạp.
Trở lại Lan Uyển thì trời cũng chạng vạng, Đồng Niệm đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống, lúc này trong phòng rất trống trải quạnh quẽ. Người hầu nói Lăng Trọng đi ra ngoài đánh bài cùng bạn của ông, phải đến khuya mới về.
Cô thở dài, mệt mỏi dựa vào sô pha, lại nghe người hầu đi tới hỏi: “Tiểu thư, cô muốn dùng bữa tối không? Thiếu gia bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, nói cô trở lại chắc sẽ đói bụng.”
Đồng Niệm cúi đầu cười, nghĩ thầm rằng Lăng Cận Dương sớm dự đoán được cục diện như vậy, sớm chê cười cô rồi.
Dạ dày trống rỗng rất khó chịu, cô cũng lười so đo, đứng lên đi tới chỗ phòng ăn, người hầu vội đi theo, đem dọn đồ ăn ra cho cô.
Bàn ăn lớn nhưng chỉ có một người, Đồng Niệm cúi đầu ăn cơm, tâm tư có chút lung tung, cho nên không để ý có người đi tới cạnh bàn kéo ghế ra ngồi.
“Ăn ngon không?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô một cái, con ngươi đen hiện lên ý cười.
Nhìn thấy sâu trong đáy mắt anh có ý cười nhạo, Đồng Niệm tức giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngon.”
“Không ngon?” Người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm cô, ngón tay lạnh véo một cái, lời nói thốt ra rất lợi hại: “Nhưng em không có lựa chọn, không ăn cơm nhà họ Lăng, em chỉ có thể đói chết!”
Tay buông đũa, trong ánh mắt trong trẻo của Đồng Niệm lại chùng xuống, cô cười châm chọc, thanh âm kiêu ngạo không siểm nịnh: “Anh có tư cách gì nói tôi như vậy?”
Nhìn ý tứ khinh thường trong mắt cô, mắt Lăng Cận Dương dần dần trầm xuống, giọng điệu có vẻ lo lắng: “Anh đương nhiên có tư cách!”
Tựa hồ như nghe được chuyện nực cười, Đồng Niệm cười đứng lên, hai mắt sáng quắc cô nhìn anh, giọng đầy căm hận: “Lăng Cận Dương, anh nhớ kĩ cho tôi, là anh nợ tôi, hơn nữa cả đời này anh không trả hết!”
Cô nói một hơi, hai tay bên người vẫn còn nắm chặt, móng tay như khảm vào trong thịt.
Bởi vì lời của cô, đáy mắt Lăng Cận Dương giật giật, anh nhướng mày, hờ hững nói: “Đồng Niệm, em còn muốn hận bao lâu?”
Hận?!
Đồng Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, cô ngửa đầu theo dõi ánh mắt của anh, khẩu khí quyết tuyệt: “Trừ phi anh chết…”
Không đợi anh mở miệng, cô lạnh lùng xoay người rời đi, đi được vài bước cô dừng lại nói: “Hoặc là tôi chết.”
Nhìn cô biến mất ở lầu trên, sắc mặt lo lắng của Lăng Cận Dương dãn ra, đáy mắt anh bao phủ tầng sương mù, làm cho người ta không rõ, nhưng chỉ là quang cảnh chốc lát, sự sắc bén kia sẽ được tái hiện không thể che giấu.
Buổi sáng đúng giờ đi vào phòng làm việc, Tô Lê nhìn thấy cô, thật sự cảm thấy kinh ngạc.
“Hôm nay mặt trời, mọc phía tây hay sao?” Tô Lê trừng mắt nhìn người ngồi xuống không dám tin.
Sở Kiều mỉm cười, lại không nhìn Tô Lê, mở máy tính ra xem bản thiết kế.
Bình thường Tô Lệ nói chuyện có vẻ tùy tiện, quan hệ giữa cô với Sở Kiều khá tốt, hay nói giỡn cũng không có kiêng kị. Tính tình cô ôn hòa, có chút hướng nội, không bằng Tô Lê thích nói thích đùa.
Tuy rằng Tô Lê cũng tò mò Sở Kiều đi làm đúng giờ, nhưng chỉ cười cười, cũng không mở miệng trêu ghẹo.
Buổi sáng hiệu suất công việc rất cao, Sở Kiều sữa chữa các bản thiết kế khá tốt, tâm trạng khó chịu cũng giảm đi một phần. Thời gian nghỉ trưa, Hứa Khả Nhi tự mình mang cơm, sau khi dùng lò vi sóng hâm nóng thì có thể ăn.
Tô Lê đã nói qua rất nhiều, muốn cô ấy không cần tiết kiệm như vậy, mọi người ăn cùng nhau là tốt rồi. Nhưng mỗi lần cô đều là cười cười, sau đó đâu lại trở lại đấy.
Gia cảnh của Hứa Khả Nhi không tốt, cha mẹ đều sống ở nông thôn, còn có các em. Trong nhà chu cấp nuôi dưỡng cô học đại học thật không dễ dàng, làm việc ở phòng này tiền lương không cao, bình thường có thể tiết kiệm cô đều tận lực tiết kiệm, tiền còn lại còn phải gửi về nhà.
Tuy rằng cô không nói, nhưng trong lòng Sở Kiều hiểu được. Cô gái này rất có lý tưởng, không muốn có nhiều quan hệ với các cô gái con nhà giàu, có lẽ trong mắt những người bên ngoài, các cô đều được gọi là nhà giàu thế hệ sau.
Mang cơm, Sở Kiều cũng không có khẩu vị, Tô Lê đành phải gọi đồ ăn từ bên ngoài, ba người đều ăn trong phòng làm việc.
Pizza đưa tới đang còn rất nóng, Tô Lê lấy tay xé xuống một miếng, bỏ vào miệng. Cô nhìn sắc mặt Sở Kiều, đoán được vài phần: “Kiều Kiều, ba cậu lại mắng cậu sao?”
Sở kiều cắn một miệng nhỏ, không có khẩu vị.
“Ai. “ Tô Lê nhíu mày, giọng nói thầm oán: “ Ba cậu thật à, nhà cậu nhiều thương hiệu như vậy, cứ cho chúng ta đại một cái, có như vậy cũng khó khăn sao?”
Trước đây vươn tay sang, giận không tranh dành: “ Dù sao cũng là của người ta, chẳng lẽ chúng ta lại không thể có được một thương hiệu của mình sao?”
“ Ai lại không muốn có thương hiệu của riêng mình chứ.” Tô Lê nhét đầy miệng, lầu bầu: “Nhưng là sáng tạo ra nhãn hiệu của mình, khó khăn biết bao!”
Hứa Khả Nhi khẽ thở dài một cái, vẻ mặt sa sút: “Đúng vậy, bây giờ làm chuyện gì cũng thật khó khăn. Có quan hệ đã không dễ dàng, không có càng khó hơn!”
Sở thị là nơi mà ngành sản xuất thời trang lập nghiệp, lúc trước Sở Hoành Sanh dựa vào thiết kế độc đáo, ở trong giới thời trang cạnh tranh kịch liệt để dành được một vị trí vững chắc.
Hơn hai mươi năm dốc sức làm, Sở thị ngày càng thay đổi với những nhãn hiệu mới, mặc dù nền móng vững chắc, nhưng cũng lực bất tòng tâm. Ngành sản xuất đổi mới quá nhanh, mốt thời thượng khuynh hướng quá khó nắm bắt.
Lúc trước ba cho cô học quản lý doanh nghiệp, nhưng cô lại vụng trộm chuyển sang học thiết kế thời trang. Từ đó về sau, mâu thuẫn của cô và cha cũng càng lúc càng lớn.
Cô thích học thiết kế, không phải cầm quyền. Trong nhà đã có một người thích nắm quyền, vì sao còn muốn kéo cô làm người chết thay!
“Đêm nay tớ đi gặp vị khách chủ nhà.” Sở Kiều rút khăn tay ra lau, lại nhìn thấy trong mắt Hứa Khả Nhi hiện lên một chút vẻ khác lạ.
Hứa Khả Nhi cúi đầu, giọng nói có chút xấu hổ: “Quản lý Trương có vẻ khó đối phó, tớ…..”
“Hiểu rồi.” Sở Kiều ngắt lời của cô, quy tắc của việc nói chuyện làm ăn mọi người đều biết. Để một cô gái xinh đẹp không có bối cảnh nào đi ra ngoài như vậy, không biết sẽ bị bao nhiêu kẻ có ý muốn vấy bẩn.
Nghe thấy cô muốn đi, tất nhiên Tô Lê sẽ lo lắng, cô liền nóng nảy. Tô Lê vội vàng kéo Sở Kiều, cười nói: “Tớ đi cùng cậu, tớ không tin không giải quyết được lão già đáng gét kia!”
Sở Kiều chần chờ một lát, cũng không cự tuyệt. Có Tô Lê ở đây, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau!
Đặt trước phòng tốt dùng bữa, Tô Lê cùng Sở Kiều chờ đến đúng giờ. Kiên nhẫn đợi nửa tiếng, Trương quản lý cùng hai nhân viên mới từ từ đi đến.
Nhìn thấy, nhân vật chính của đêm nay thay đổi, mắt Trương quản lý toát ra tia sáng. Bình thường Sở Kiều rất ít khi lộ mặt, bên ngoài ít người biết cô là con gái nhà họ Sở, cô không hay nói rõ thân phận, dường như có chút kiêng kị, không muốn khoe khoang trước mặt người khác.
“Cô Tô.” Trương quản lý năm nay gần năm mươi, dáng người mập mạp. Gặp qua Tô Lê hai lần, đại khái biết được gia thế của cô, có vài phần kiêng kị.
Tô Lê khiêm tốn cùng gã bắt tay, thân thiện chiêu đãi: “Mọi người vào ngồi đi.”
Trương Hoa thấy Sở Kiều lạnh lùng, hai mắt mê đắm. Gã khéo léo ngăn cách Tô Lê, vừa đúng ngồi bên cạnh Sở Kiều: “Vị này là?”
Sở kiều gọi nhân viên đưa thức ăn lên, quay đầu cười cười nói: “Sở Kiều.”
Cô cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền thản nhiên lộ ra, một dáng vẻ xinh đẹp mị hoặc trời sinh.
Trương Hoa nhìn đến mức mắt choáng váng, đến khi Sở Kiều mời rượu, gã mới bưng ly rượu lên uống. Đôi mắt dừng ở trên người Sở Kiều, quan sát đánh giá cô.
Sở Kiều tính toán chuyện cần nói tối nay, cố gắng kiềm chế tính khí, cô không thế nào nói chuyện, chủ yếu là Tô Lê đàm phán với bọn họ.
Tuy rằng Tô Lê vẫn chống đỡ, nhưng vẫn có thời điểm sơ sẩy. Cô thật vất vả nói chuyện với những người đó để hiểu nhau, thương lượng hai ngày này sẽ ký kết hợp đồng, nhiệt tình mời rượu, bên kia đã xẩy ra chuyện rồi!
“A ——”
Phía sau hét thảm một tiếng, Tô Lê nhìn sang, chán nản vỗ trán. Ai, đã sớm biết sẽ như vậymà!
Nửa giờ sau, cục cảnh sát.
Trương Hoa ôm mắt phải, than thở khóc lóc lên án: “ Anh cảnh sát, người phụ nữ này rất dã man, tôi chỉ sờ soạng tay cô ta một chút, chỉ một chút nha! Cô ta liền đánh tôi gần chết! Khuôn mặt của tôi đều bị hủy rồi!”
Sở Kiều ngồi ở bên cạnh gã, đối mặt với ghi chép của cảnh sát, không nói gì.
Gã làm loạn rất ác liệt, nói muốn nghiệm thương, còn phải khởi tố.
Khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, chợt nghĩ đến lời Quyền Yến Thác nói đêm đó: “Nếu đã muốn qua lại với nhau thì ít nhiều gì cũng phải có chút dáng vẻ chứ.”
Được rồi, cô ra dáng cho anh xem.
Một bóng dáng cao to đi nhanh từ hành lang đến, người đàn ông mặc bộ tây trang thủ công màu đen, trầm mặt đi vào, nhìn thấy người liền mở miệng: “Tôi muốn bảo lãnh Sở Kiều“.
Giọng nói này quá mức quen thuộc, Sở Kiều không cần quay đầu lại, trong lòng đã biết người đến là ai.
Người nọ vội vàng kêu thủ hạ, làm thủ tục cho Sở kiều.
“Tôi không biết anh ta!”
Sở Kiều dựa lưng vào ghế, giọng nói bình tĩnh: “ Người tôi chờ còn chưa tới.”
Quý Tư Phạm nhìn bóng lưng của cô, mày kiếm nhíu thật chặt. Anh còn chưa có mở miệng, đã có người đi qua anh, đi về phía trước.
“Em bị người khác đánh sao?” Quyền Yến Thác kéo người trong ghế lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt của cô.
Sở Kiều liếc mắt, lắc đầu một cái: “Là em đánh người, không phải là bị đánh!”
Cô chỉ chỉ sau lưng, nhìn qua mặt của người bị đánh, sưng to lên rất to, dường như rất nghiêm trọng.
Quyền Yến Thác buông cô ra, môi mỏng cong lên: “Đánh người nào? Chết chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!