Đồng Niệm xuống xe, cúi đầu một đường hướng thẳng đến cổng trưởng, cô mới chân trước chân sau bước vào cửa, vai trái có cảm giác trầm xuống, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Đồng Niệm, cậu lại muộn?”
Nghe tiếng la phía sau, Đồng Niệm nhíu mi xoay người lại, liếc cô bạn một cái, rồi sau đó không lên tiếng mà đi về phía trước.
Duẫn Mạch sớm quen với thái độ này của cô, cũng không giận, cười đi tới ôm lấy bả vai cô, con ngươi đen lóe sáng hỏi cô: “Mới vừa rồi ai đưa cậu tới? Không phải xe bình thường cậu hay đi!”
Cả trong đầu ý cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt như trước vẫn nhìn chằm chằm mặt đất: “Xe của Lăng Cận Dương.”
“Oa…” sắc mặt Duẫn Mạch thay đổi, nhịn không được hưng phấn: “Sao cậu không nói sớm, để mình ra gặp anh ấy một chút.”
“Có gì đẹp chứ? Cũng không phải minh tinh!” Đồng Niệm xoa xoa lỗ tai on gong, cúi đầu than thở một cái.
Đồng Niệm hung hăng vỗ đầu cô một cái, sắc mặt trầm: “Nói thừa, có minh tinh nào đẹp như Lăng Cận Dương không?”
Vẻ mặt háo sắc của cô bạn, làm cho Đồng Niệm không nhịn được quay lại liếc nhìn, kéo cánh tay của cô ra, bước nhanh đến cầu thang đến phòng học. Sáng nay có bài giảng không thể đi muộn
Thời điểm hai cô đi vào phòng học, đã có người sớm chiếm chỗ ngồi giúp, trên mặt Đồng Niệm biểu tình gì cũng không có, nhưng thật ra Duẫn Mạch cùng bạn học hỗ trợ giữ chỗ cho cô, xem như nói lời cảm ơn.
Đồng Niệm là phụ nữ nhà họ Lăng, tuy rằng cô không mang họ Lăng, nhưng ở bên ngoài mọi người đều cười cười chào đón cô. Nhưng sau lưng những người đó nói gì thì không thể biết được.
Đối với địa vị như vậy, Đồng Niệm không có gì phải giấu diếm, luôn luôn có người nói ra, cho nên cô xem như quen luôn. Lúc trước cùng mẹ đến nhà học Lăng, trong lòng cô hiểu rõ đời này dấu vết này sẽ mãi theo cô cho đến khi cô chết đi.
Tiết học buổi sáng, Duẫn Mạch cũng không có vào được bao nhiêu, thời gian đều lãng phí trên người Lăng Cận Dương, cô nháo lên muốn cùng Đồng Niệm đi tìm thần tượng xin chữ kí, cuối cùng bức Đồng Niệm đến đường cô phải véo tay cô bạn mình, cô bạn mới nước mắt lưng tròng ngậm miệng lại.
Đồng Niệm thở dài vì cái gì người đàn ông đó cô tránh không kịp, lại trở thành đối tượng nhiều người theo đuổi, thậm chí đến bạn thân nhất của cô cùng người nhà cô nữa. Chẳng lẽ người đàn ông đáng sợ kia, bọn họ không nhìn thấy rõ sao?
Ăn xong cơm trưa, Duẫn Mạch túm Đồng Niệm ra tản bộ ở vườn trường, trong tay cô cầm một ly trà sữa trân châu, híp mắt dùng ống hút hút trân châu bên trong để ăn.
Một chiếc xe Lamborghini màu trắng tiến tới, chủ xe dừng xe cách đó không xa, trong xe một người đàn ông bước xuống, lộ ra gương mặt yêu nghiệp, lập tức làm cho các nữ sinh chung quanh sôi lên nhiệt huyết.
Đưa tay lấy kính râm màu trà trên mặt ra, đôi mắt hoa đào hẹp dài kinh mị của Vi Kỳ Hạo lộ ra, miệng nở nụ cười cất bước thẳng tới trước mặt Đồng Niệm dừng lại.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao to, Đồng Niệm sững sờ nhìn người xa lạ đối diện mình, cô kinh ngạc nhưng Duẫn Mạch ở bên cạnh nhình thấy người đó, sắc mặt biến đổi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Đồng —— Niệm?”
Vi Kỳ Hạo nhíu mày, tròng mắt lợi hại đánh giá cô một lần, ánh mắt tuần tra dung nhan của cô xong sau đó nở nụ cười: “Bổn thiếu gia coi trọng em, nói cái giá đi?”
Phốc ——
Trà sữa trong miệng Đồng Niệm đều phun ra, khuôn mặt xanh mét. Dựa vào, người này cũng quá đáng quá đi!
Trong đám người nhất thời ồ lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người của Đồng Niệm.
Đột nhiên nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt Đồng Niệm đanh lại, bất quá nhìn thấy anh ta rất bừa bãi, cô lại cười cười, đôi mắt đen bóng trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Thấy cô không nói lời nào, cũng không có biểu hiện gì, Vi Kỳ Hạo mím môi cười cười, anh lấy tấm danh thiếp ra nhét vào trong tay Đồng Niệm, thanh âm không ai bì nổi rất ngạo nghễ: “Nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong những lời này, anh ta cất bước rời đi, đem cái xe kiêu ngạo kia lái đi.
Người xem dần dần tản ra, nhìn về phía Đồng Niệm thần thái khác nhau, bất quá trong lòng vẫn là ghen tị, cô dựa vào gì?!
“Cậu không biết anh ta?” Thấy cảm xúc của cô như thường, Duẫn Mạch kéo cánh tay cô nói thầm: “Xem đi, may mà cậu cũng là hào môn thế gia, nếu không bình thường sẽ không có chuyện này đâu?”
Đồng Niệm cúi đầu nhìn danh thiếp màu vàng, nhíu mày cầm danh thiếp đến chỗ thùng rác ném vào. Điền sản Húc Nhật, gia tộc chói lọi, cô cũng có nghe qua.
Duẫn Mạch ở bên tai cô nói nửa ngày, đem nhà họ Vi ra giới thiệu một lần, Đồng Niệm yên lặng nghe cũng không có cắt lời bạn.
“Anh ta là con út của nhà họ Vi, vẫn bị Vi phu nhân kín đáo nuôi lớn, biết mọi người ở nhà họ Vi nói anh ta sao không?” Duẫn Mạch hưng trí nói bừng bừng, nước miếng bay loạn xạ.
“Nói như thế nào ?”
“Hỗn Thế Ma Vương!”
Đồng Niệm chỉ cười không nói, kéo tay bạn học tới lớp, không đem chuyện khôi hài kia để trong lòng.
Tan học xong, Đồng Niệm ngồi trên xe trở lại Lan Uyển, hành lang đình viện gấp khúc, Rella nhìn thấy cô lập tức vẫy đuôi chạy tới, dáng điệu thơ ngây của nó làm cho người ta yêu thương.
“Bé cưng!” Đồng Niệm ngồi xổm xuống, vuốt ve nó, nét mặt dần dần giãn ra.
Phút chốc ở phía sau vang lên tiếng bước chân, Đồng Niệm quay đầu thấy một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng ở đỉnh đầu cô. Khóe miệng đang mỉm cười của cô bỗng cứng ngắc, đứng lên đề phòng.
Lăng Thừa Nghiệp nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt tà tứ hơi nhíu, anh ta ôm lấy tay đầu cúi thấp: “Cô thật thơm/”
Trong giây lát nhìn thấy anh ta, sắc mặt Đồng Niệm thay đổi, cô đẩy anh ta ra, thanh âm rất lạnh: “Cách xa tôi một chút!”
“Ha hả. . . . . .” Lăng Thừa Nghiệp cười nhún nhún vai, mái tóc màu nâu, nhíu mày nói: “Quả nhiên là Lăng Cận Dương chăm sóc dạy dỗ, bình thường cậu ta dạy cô như vậy à?”
Hai tay cô bất giác nắm chặt, Đồng Niệm bình tĩnh nhưng ngực dâng lên một ngọn lửa giận.
“Niệm Niệm đã trở lại?” Phía sau bỗng nhiên có người đi tới, khuôn mặt hiền lành.
Mắt thấy ông ta đi tới, Đồng Niệm hoãn thần sắc, cúi đầu kêu một tiếng: “Chú hai.” Cúi đầu thối lui, đi thẳng vào nhà.
Lăng đưa mắt nhìn con trai, mặt có chút khó coi: “Con lại thiếu kiên nhẫn ?”
Nghe được giọng điệu tức giận của cha, Lăng Thừa Nghiệp mím môi, ý tham lam trong mắt tản dần đi.
Trong phòng khách, hai anh em nhà họ Lăng ngồi trước bàn cờ vây, thần thái chuyên chú, hai thế đen trắng, lực lượng ngang nhau, thế cục thay đổi bất ngờ.
Sofa màu đen, người đàn ông bắt chéo chân khóe mắt anh đảo đến chỗ bóng dáng Đồng Niệm đang vội lên lâu, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ không có gì khác thường.
“Uông uông…” Rella bỗng nhiên kêu lên, nhìn về phí người đàn ông đối diện vừa ngồi xuống, không ngừng kêu.
Ánh mắt Lăng Thừa Nghiệp sinh ra phiền chán, anh ta nhíu mày không vui, giọng điệu mang theo khiêu khích: “Cận Dương, cậu nuôi vật nhỏ, miệng lưỡi lợi hại!”
“Vật nhỏ?” Lăng Cận Dương cười cười, đưa tay xoa xoa đầu của nó, giọng điệu sủng nịch: “Ngươi càng ngày không có quy củ gì, sao lại sủa anh trai hả?” Rella tựa hồ được trấn an, đi đến bên chân anh, không hề kêu nữa.
“Anh, đừng để ý.” Lăng Cận Dương nhàn nhạt nhếch môi, nhìn người đối diện, khóe miệng gợi ý cười đen tối: “Chỉ cần là em nuôi dưỡng, miệng lưỡi đều bén nhọn có là gì? Lăng gia đều có thể được!”
Lăng Thừa Nghiệp có vẻ lo lắng, ngón tay ở giữa hai chân nắm chặt. Ở nhà họ Lăng, luận ra anh ta là trưởng tôn nhưng hiện tại, một ngày nào đó anh muốn đòi lại cả vốn lẫn lời!
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đem đóng cửa phòng thật chặt, không để một khe hở.
Ngoài cửa sổ, đèn đường được thắp lên rực rỡ.
Kéo ngăn kéo bên giường ra, bên trong có đựng một cái hộp âm nhạc, hình chữ nhật xung quanh nhiều hoa văn rực rỡ. Mở nắp hộp ra, lập tức bật lên hình một vương tử anh tuấn đang ôm cô công chúa mang giày thủy tinh, truyện được cập nhật nhanh nhất tại Lê Quý Đôn khiêu vũ duyên dáng theo giai điệu.
Đó là câu chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, làm cho người ta hâm mộ vô cùng.
Hai mắt Đồng Niệm chăm chú nhìn vào hai người đang khiêu vũ, trong sâu thẳm ánh mắt chất chứa ý cười, bên tai lại vang lên lời của ba từng nói với cô: cục cưng của chúng ta sau này lớn lên nhất định sẽ gặp được một hoàng tử tốt bụng.
Chóp mũi cay cay, ánh mắt Đồng Niệm trầm lại, cô dùng sức hít hít mũi, đem lệ sắp tuôn ra từ mắt ngược trở lại. Hiện giờ cô đã trưởng thành, hoàng tử của cô bao lâu nữa mới đến cạnh cô?
Đóng hộp nhạc lại, Đồng Niệm mở ngăn kéo ra cẩn thận đặt nó vào trong. Xoay người đi đến cửa sổ sát đất, cô ngồi ở đó, nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ dưới lầu.
Hai tay ôm lấy bả vai, cô nhíu mi, đưa ánh mắt về phía xa xăm, cặp mắt đen láy sắc bén kia như có nỗi tịch mịch không tan.
Tuy rằng thân thể ở trong cung điện hoa lệ nhưng cô như lọ lem bị ma pháp, chỉ cần qua mười hai giờ thì sẽ trở về nguyên hình.
Ngày mới, ánh nắng tươi sáng.
Đồng Niệm mặc chiếc váy màu đen xen kẽ là hoa văn nhỏ xinh, dưới chân là đôi giày xăng đan màu trắng, kết hợp với chiều cao của mình, trông rất hoàn mỹ.
Lúc đi vào phòng ăn, người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ly sữa đặt ở bên trái cô, đôi mi thanh tú không tự giác nhăn lại. Kỳ thật mỗi buổi sáng cô đều phải ép mình nuốt cái mùi khó chịu kia xuống.
Lăng Trọng thấy cô suy nghĩ xuất thuần, cười hỏi: “Bữa sáng không ngon sao?”
Đồng Niệm vội hoàn hồn, cô lắc đầu, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm. Ăn ngon hoặc là không thể ăn chẳng có quan hệ gì, tóm lại cô chỉ cần no bụng.
Ở đối diện bàn ăn, Lăng Cận Dương bưng sữa lên uống, vẻ mặt bình thường, động tác tao nhã vô cùng.
“Niệm Niệm, ” Lăng Trọng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng dâng lên ý cười, ông buông dao nĩa trong tay, trầm giọng nói: “Có đứa con trai của bác kia vừa du học trở về, điều kiện không tệ. Cậu ta nhìn qua ảnh chụp của con muốn gặp con một lần, con có hứng thú không?”
Đồng Niệm dừng động tác, khóe miệng cười mông lung, làm cho người ta khán bất chân thiết, cô cười cười gật đầu: “Được ạ, ba cứ sắp xếp đi.”
THấy cô vui vẻ đồng ý, Lăng Trọng cũng vui vẻ, cười lấy tấm hình chụp ra còn có địa chỉ gặp mặt đưa tới trước mặt của cô rồi, lại thấp giọng dằn dò thêm.
Nhìn tấm ảnh trước mắt trong lòng Đồng Niệm cười lạnh, xem đi đây là thủ đoạn của người nhà họ Lăng, chỉ cần bọn họ muốn thì làm sao có thể cho ai cơ hội lựa chọn?
Đường cong tuấn tú trên khuôn mặt Lăng Cận Dương hiện lên, hai tròng mắt lợi hại nhìn biểu tình người đối diện, tinh tế thu hết vào đáy mắt rồi sau đó cười, không nói gì.
Một gian phòng ăn phong cách Tây, cách điệu xa hoa, khách lui tới toàn những nhân vật nổi tiếng. Phòng ăn này mỗi ngày đều phải đặt trước mới đến nếu không sẽ không có chỗ.
Phục vụ mở cửa ra, Đồng Niệm báo tính danh, lập tức có người đưa cô lên chỗ đã đặt trước.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn năm phút nữa,
Trên bàn cơm đã bày một cái ly nhiều màu, Đồng Niệm bưng lên uống một ngụ, cô nhíu mày, nghe nói nước tinh khiết ở đây là từ Pháp nhập về nhưng cô uống thử thì cũng không khác nhau mấy.
Cô lại nhìn đồng hồ, đôi chân mày thanh tú cau chặt, cô đang muốn đứng dậy thì ở phía sau vang lên một âm thanh.
“Đồng tiểu thư?” Người đàn ông mặc tây trang, hiển nhiên giá trị xa xỉ.
Cặp mắt phía sau gọng kính đảo qua mặt Đồng Niệm, khóe miệng cười mãn nguyện: “Thực xin lỗi, trên đường kẹt xe.”
Động tác dừng lại, mặt Đồng Niệm không thay đổi trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt không gợn sóng, lễ phép chào: “Xin chào.”
Người đàn ông không để ý thái độ của cô, đầu tiên tìm người phục vụ sau đó chậm rãi nói, hận không thể đem hết kiến thúc của mình ở nước ngoài đặt hết lên trên bàn.
Cơm được dọn lên Đồng Niệm không ăn, người đối diện mặt mày hớn hở, làm cho người ta mất hết khẩu vị. Sờ di động đặt cạnh bàn, cô suy nghĩ tìm lí do thoát thân.
Trong giây lát, đỉnh đầu bị một mảnh áp chế, cô không thấy rõ người tới, bên người đã có một bóng dáng hạ xuống.
Đồng Niệm kinh hãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn dật ở phía trước, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
“Vi thiếu!” Người đàn ông đeo mắt kính nhìn người đi tới, vẻ mặt muôn phần kinh ngạc, hơn nữa thấy anh ta ngồi vào bên cạnh Đồng Niệm, biểu tình rõ ràng muốn chen ngang.
Vi thiếu? Hai chữ lọt vào tai, đôi mắt Đồng Niệm chợt lóe, nhớ lại ngày ấy ở sân trường, tấm thiếp vàng chói mắt.
Vi Kỳ Hạo chớp mắt, anh quay đầu nhìn người đối diện, trậm giọng nói: “Anh biết tôi?”
Người đàn ông đeo kính vội gật đầu, trên mặt tươi cười sáng lạn. Tam thiếu của trùm đất đai Húc Nhật có mấy ai không biết đâu?
“Vừa đúng lúc.” Vi Kỳ Hạo bĩu môi, đáy mắt cười lạnh, anh chỉ vào người bên cạnh: “Cô ấy là bổn thiếu gia coi trọng trước, biết điều thì mau cút cho xa!”
“…………”
Mắt người đàn ông đeo kính trừng lớn, cổ quai hàm của anh ta muốn nói gì đó nhưng nhìn hai người đối diện cân nhắc địa vị của copyright by Cát nhà họ Lăng và họ Vi, cuối cùng là cắn răng đứng lên, mặt mày xám xịt.
Đồng Niệm bất động, nhìn thấy người đeo mắt kính rời đi, nhẹ nhàng thở phào.
“Này!” Vi Kỳ Hạo nhìn chằm chằm cô, khẩu khí có vẻ không tốt: “Lần trước nói với em xong, đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
Nghe anh ta hỏi thế, sắc mặt Đồng Niệm lại khó coi hơn, nhớ tới ngày đó anh ta kiêu ngạo như thế, trong lòng còn tức giận: “Không muốn nghĩ!”
Vi Kỳ Hạo cúi đầu cười nói: “Như thế nào, tính chơi trò lạc mềm buột chặt sao?” ánh mắt khinh miệt của anh ta nhìn chằm chằm mặt cô: “Hay la sợ bổn thiếu gia không trả nổi giá đó?”
Trong lòng thực ra không muốn để ý tới anh ta, anh ta khiêu khích cũng kệ nhưng lần này làm Đồng Niệm cực kì giận: “Vậy trước tiên anh nói xem anh giá trị bao nhiêu?”
“Bổn thiếu gia vô giá!” Vi Kỳ Hạo nhẹ giọng cười nhạo, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó: “Đồng Niệm, em dám cười tôi?!”
Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, nhìn phía ánh mắt lãnh liệt của anh ta: “Thực xin lỗi, tôi cũng vô giá!” Cô cười đứng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lần đầu tiên có người dám nói như thế trước mặt mình, sắc mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, anh nhìn bóng dáng Đồng Niệm đi xa, không tự giác cười lạnh. Tốt lắm, rất có khí chất!
Lúc trở về Lan Uyển, Lăng Trọng cũng vừa ngắt copyright by Cát điện thoại, may mà lời nói đối phương vẫn chưa quá mức, khẳng định là đang bận tâm đến điều gì – có lẽ là cô chỉ đi cho có. Cứ như vậy, Đồng Niệm cũng không muốn giải thích.
Buổi tối sau khi tắm xong, Đồng Niệm đang ngồi sấy tóc ở sofa, một bóng dáng đi từ ngoài cửa vào, ngồi bên cạnh cô.
“Xem mặt không tốt sao?” Lăng Cận Dương ngồi cạnh cô, trên người còn mang theo mùi rượu.
Động tác của Đồng Niệm dừng lại, cô đưa mắt nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Rất tốt.”
Nới cổ áo sơ mi ra, đáy mắt Lăng Cận Dương mãn ý cười, ngón tay thon dài chạm vào mái tóc dài ướt át của cô: “Niệm Niệm, xem ra trí nhớ của em không tốt?”
Đưa tay ôm cô từ phía sau, Lăng Cận Dương cúi đầu hôn môi cô, anh cười nói: “Ông già đang bị em lừa, em thật là?!”
Đồng Niệm cắn môi, nhìn thấy đáy mắt lạnh lẽo độc ác của anh, sắc mặt cô càng khó coi.
Sau bữa cơm chiều hôm na, Đồng Niệm đang ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, di động trên bàn chợt đổ chuông, cô bắt máy chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên trong: “Chị, mau đến Mê Sắc cứu em, cứu em….”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!