Cô ngẩn ngơ, như là dự cảm được cái gì, quần áo trên tay tự động rơi xuống.
“Tôi muốn nói chuyện với cô, có thời gian rảnh không?” Quả nhiên là giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn.
Cô ổn định tâm tình của mình: “Nói chuyện gì?”
“Giữa chúng ta còn có thể nói chuyện gì?” Đối với cô, giọng hắn vĩnh viễn lạnh lùng như thế, không mang chút tình cảm gì, “Chuyện về Hoan Hoan!”
Cố Bảo Bảo khó thở, “Anh có ý gì?”
“Có ý gì… Tối cô sẽ biết.” Nói rồi cúp máy.
**********************************************
“Bác sĩ ơi, cháu muốn hỏi một vấn đề.”
“Gì vậy?”
“Trường cháu có một bạn nhỏ, trí lực bình thường nhưng phản ứng trì trệ, hơn nữa còn không biết nói chuyện, bình thường không để ý tới ai cả, đây là sao vậy ạ?”
“Ừm… Cậu bạn đấy e là đã mắc chứng tự bế cường độ thấp.”
“Chứng tự bế là gì ạ?”
“Người mắc chứng tự bế cường độ thấp sẽ không nói chuyện, phản ứng trì trệ; người mắc bệnh mức nghiêm trọng có thể sẽ cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, không chấp nhận bất cứ cái gì bên ngoài.”
“Vậy phải chữa thế nào ạ?”
“Nếu là cường độ thấp, dừng phương pháp kiên nhẫn hướng dẫn là có thể từ từ chữa khỏi.”
Mục Tư Viễn vào nhà, từ xa đã nghe được cuộc nói chuyện của Hoan Hoan với bác sĩ của gia đình trong phòng ăn.
Hắn cười nhạt, đứa bé này, thật đúng là cái gì cũng tò mò.
“Hoan Hoan, đừng làm phiền bác sĩ nữa, để ông ta kiểm tra cho ông nội đã.” Hắn đi lên trước nói.
“Thiếu gia!” Bác sĩ đứng dậy lên tiếng chào hắn, lấy ra rương thuốc kiểm tra cho Mục Phong Minh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan sửng sốt, ngay sau đó ngọt ngào lên tiếng: “Ba!”
Bé chạy ra: “Ba ơi, hôm nay sao ba tới đây?”
Mục Tư Viễn ôm lấy bé: “Ba đưa Nhạc Nhạc ra bên ngoài ăn được không?”
“Được ạ.” Hoan Hoan cao hứng vỗ vỗ tay, cơ hội được ra ngoài ăn với ba không nhiều, bé đương nhiên là rất vui.
Mục Tư Viễn thương yêu xoa đầu bé, “Đợi lát nữa còn có một… Cô, Hoan Hoan thấy cô phải lễ phép, nghe chưa?”
Hoan Hoan khéo léo gật đầu, cùng đi lên xe với hắn.
Phỏng chừng sẽ không nói chuyện lâu nên hắn cố ý chọn vị trí ở sảnh, đi vào nhà hàng liền thấy được bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế.
Hắn tiến tới, đặt Hoan Hoan ngồi đối diện cô: “Cố Bảo Bảo!”
Cả người cô khẽ run, ngẩng lên liền thấy đứa bé đang vui vẻ bên cạnh hắn: “Hoan Hoan, con cũng tới à!”
Hoan Hoan ngẩn ra, hai chữ “mẹ” đã đến họng liền bị Mục Tư Viễn cắt ngang: “Hoan Hoan, còn không gọi cô đi?”