“Còn việc gì sao chị?” Cô quay đầu lại hỏi liền thấy Cố Bảo Bảo gật đầu, “Tiểu Lam, thấy em mệt vậy nên chị muốn đi gúp em ấy mà.”
Tiểu Lam cười, lập tức lại do dự: “Cũng được, cám ơn chị. Nhưng em đúng lúc lại… Quên sắp xếp một công nhân vệ sinh chưa tới.”
“Chị giúp em làm cho.” Cố Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi lên tiếng, kỳ thực cô đã sớm lưu ý, thiếu một công nhân làm vệ sinh.
Người vệ sinh trong hội nghị cần đứng bên ngoài phòng họp, đúng giờ vào thêm cà phê, trà hoặc thay gạt tàn thuốc, công việc đúng là nhàm chán.
Nhưng đối với Cố Bảo Bảo lúc này mà nói, không có việc gì có thể so sánh được với việc này, bởi lúc ba giờ họp hội nghị, cô có thể gặp được Hoan Hoan của cô.
Sau khi Tiểu Lam nói những thứ đơn giản với cô xong, cuộc họp đã bắt đầu.
Cô nhanh chóng bưng cà phê đẩy cửa vào phòng họp.
Mặc dù biết hắn không có ở đây, cô vẫn cúi đầu, lo lắng sợ một vài người lão thành của ban giám đốc nhận ra.
Luân phiên đưa cà phê, còn một cốc cuối cùng đưa tới vị trí tổng giám đốc, tay cô hơi run làm cà phê bắn lên bàn hội nghị, vừa ngẩng lên muốn trông thấy được bóng dáng đứa con trai cô hằng nhung nhớ. Nhưng mà, làm thế nào cô cũng không nghĩ tới đó lại là…
Đập vào mắt không phải bóng dáng nhỏ bé cô tưởng niệm, mà là…
Hắn, Mục Tư Viễn! Đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Có lẽ cảm thấy ánh mắt người nhân viên này có hơi khác thường, Mục Tư Viễn đưa tới cái nhìn lạnh lùng, cả người Cố Bảo Bảo run lên.
“Hoa” (âm thanh), cốc cà phê nóng hổi trong tay văng hết lên người hắn.
“Shit!” Cô nghe được tiếng chửi hết sức quen thuộc, trong lòng khẩn trương, hắn nhất định sẽ nhận ra cô mất…
Lũ lượt những giọng nói trong nháy mắt ngăn cô ra, “Mục tổng, anh không sao chứ!”
“Mục tổng, có nóng không vậy?”
Cô bị người trong phòng họp đẩy ra, trong đó chắc là cô thư kí phụ trách ghi chép, quản lý bộ môn đều nhao nhao hỏi hắn có sao không…
Tóm lại là không có chỗ cho cô đặt chân.
Vậy không phải là tốt sao?
Cố Bảo Bảo tỉnh táo lại, xoay người ra khỏi phòng họp.
“Được rồi, tôi không sao!” Mục Tư Viễn phất tay cho mọi người, quay lại nhìn thư kí: “Đi gọi tiểu thiếu gia đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!”
Chốc lát sau cửa phòng họp bị đẩy ra, tiểu thiếu gia Mục Hà Hoan trong miệng hắn bước đi trầm ổn vào phòng họp.
“Chào mọi người!”
Cùng lúc cậu bé lên tiếng, những người có chức vị thấp hơn Mục Tư Viễn đều dồn dập đứng dậy, nhất tề cúi đầu chòa cậu bé còn chưa cao tới lưng mình này: “Chào tiểu thiếu gia!”
Mục Hà Hoan với khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai cười tự tin, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mục Tư Viễn, mười phần phấn khích tuyên bố: “Bây giờ chúng ta bắt đầu họp!”
Sau khi kết thúc hội nghị, thời gian tiếp đó là Mục Hà Hoan tiếp thu hướng dẫn của người cha tổng giám đốc.
Lúc này, cậu bé đang ngồi đối diện Mục Tư Viễn, vô cùng nghiêm túc lắng nghe: “Hôm nay sau khi con nói ra một vấn đề, không nên tham luận nhanh như thế. Con phải giữ vững thời gian im lặng càng dài, đối phương lại càng không biết con bài chưa lật của con!”
Mục Hà Hoan gật đầu, mặc dù hết sức áp chế, bé vẫn không nhịn được ngáp một cái.
“Ba, con xin lỗi!” Bé vội vã giơ tay lên bưng kín cái miệng nhỏ nhắn.
Mục Tư Viễn nheo mắt, thấy rõ khuôn mặt bé nhỏ kia tràn đầy vẻ mệt mỏi, bé mới chỉ là đứa trẻ 5 tuổi mà thôi.
Lòng nhũn lại, hắn vươn tay ra: “Tới đây.”
“Ba!” Mục Hà Hoan mặt mày hớn hở nhào vào lòng cha.
Bé thích vùi đầu trong lòng ba thế này, thật ấm áp.
“Hôm nay ở trường thế nào?” Mục Tư Viễn nhìn đôi mắt sáng rỡ của cậu, ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Hôm nay bọn con tới liên nghị (quan hệ hữu nghị) với trường quý tộc Nam Giao.” Mục Hà Hoan đáp.
Trường quý tộc Nam Giao, không phải là… nhà Công Tôn Diệp đó sao!
Trong đầu Mục Tư Viễn dần dần hiện lên những bóng hình mơ hồ, từng cái một, những chuyện đã qua…
“Ba!” Con trai bỗng thần bí cắt đứt hắn, “Con cảm thấy thật kỳ quái, thực sự rất kỳ quái!”
Khó hiểu ngồi thẳng dậy trong lòng ba, “Hôm nay lúc con chơi ở trường quý tộc đó cứ cảm thấy có người đi theo con, nhưng mà lúc con ngoảnh lại thì chẳng thấy ai cả!”
Kỳ quái? Mục Tư Viễn trầm mặt xuống: “Hoan Hoan, con có phải lại xem trộm phim kinh dị không hả?”
Cái này, cái kia… Mục Hà Hoan cúi đầu xuống, bé đúng là có coi trộm phim hoạt hình quỷ hút máu!
“Về nhà,” theo giọng ba giận giữ vang lên, bé bị đẩy ra khỏi cái ôm ấm áp: “Viết một trăm lần từ đơn tiếng Anh mới được ăn cơm!”
“Vâng.” Bé buồn buồn đáp một tiếng, làm sai là phải chịu phạt, bé không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi ra khỏi văn phòng.
“Tổng giám đốc,” Chốc sau, thư kí đi tới cầm một chiếc áo sơ mi mới, “Anh có muốn đổi cái áo khác không?”
Mục Tư Viễn ngừng lại, gương mặt trước mắt chợt thay đổi, mắt mang theo lệ, thút thít hỏi: “Anh Tư Viễn, em không có cố ý đổ nước trái cây vào người anh, ai bảo anh không để ý tới em?… Anh ghét em đến vậy sao? Em có chỗ nào không tốt chứ? Anh nói cho em biết, em sẽ sửa mà…”
“Shit!” Hắn giận dữ, vung tay ném văn kiện lên bàn.
Sao hắn lại nhớ tới cô, hắn không muốn nhớ, vĩnh viễn không!
“Tổng giám đốc?!” Thư ký lại càng hoảng sợ.
“Ra ngoài đi, không đổi!” Hắn thấp tiếng tức giận, “Cho người nhân viên tay chân vụng về kia cút luôn đi!”
“Vâng, vâng!” Thư kí vội vã lui ra ngoài, e sợ cơn giận hắn lây sang.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!