Chương 118: Cô Muốn Giải Thích Sao
Trần Ninh và Tống Sính Đình bước vào hội trường bữa tiệc, khung cảnh đã được sắp xếp rất đẹp.
Ánh sáng rực rỡ, tháp sâm panh tinh tế và ban nhạc chơi những bản nhạc nhẹ nhàng.
Vô số khách nam nữ ăn mặc rực rỡ đang cầm ly rượu trên tay đứng trò chuyện từng nhóm hai ba người.
Mọi người đều rất tò mò không biết ai sẽ là người có được quyền địa lý vắc-xin ung thư gan?
Kể từ khi tin tức về việc phát triển thành công vắc-xin ung thư gan do giáo sư Giang nghiên cứu được tung ra, các tập đoàn đã tích cực liên lạc với giáo sư Giang.
Họ lần lượt đệ trình các kế hoạch đại lý với hy vọng nhận được quyền đại lý vắc-xin từ giáo sư Giang.
Tất cả mọi người đều cho rằng loại chuyện này, giáo sư Giang nhất định phải cân nhắc đi cân nhắc lại, để làm mọi người sốt ruột, cho đến khi giá đại lý lên cao nhất mới chính thức chọn ra tập đoàn hùng mạnh nhất làm đại lý vắc-xin.
Nhưng không ngờ, giáo sư Giang đột nhiên chọn tổ chức tiệc rượu ở một thành phố bình thường như thành phố Trung Hải ở phía nam, hơn nữa còn muốn thông báo đại lý vắc-xin.
Đây là điều nằm ngoài dự đoán của rất nhiều nhà tài phiệt, nên có thể đến tham gia tiệc rượu đêm nay phần lớn là tập đoàn trong nước, tương đối ít tập đoàn nước ngoài.
. ¡ Các tập đoàn trong nước chủ yếu nằm ở phía nam, phía bắc tương đối ít.
Trong số rất nhiều đại diện tập đoàn tư bản ở phía nam tối nay, bắt mắt nhất là thiên kim Lục gia là Lục San San mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ tía, trang điểm như một đóa hồng xinh đẹp đang nở rộ.
Bên cạnh Lục San San, không ít các ông chủ đều đang khen ngợi cô ta. Cô ta như thể mặt trăng được vây quanh bởi những VÌ sao Tống Sính Đình vừa bước vào đã nhìn thấy Lục San San từ xa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức xuất hiện một biểu cảm phức tạp.
Trần Ninh chú ý tới biểu hiện khác lạ của Tống Sính Đình nên tò mò hỏi: “Em biết cô ta sao?”
Tống Sính Đình hạ thấp giọng nói: “Em biết, cô ta là thiên kim Lục gia, một trong tứ trụ ở Giang Nam, là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Quốc Tần, Lục San San.”
Hóa ra là Tống Sính Đình đã đại diện Tống gia tham dự một bữa tiệc từ thiện cứu trợ thiên tai cách đây 3 năm, tình cờ là Lục San San cũng tham dự.
Đêm đó Lục San San quyên góp 800 vạn, những ông chủ khác tham gia tiệc từ thiện cũng không dám cướp ánh sáng của Lục San San, có tình quyên góp dưới 800 vạn.
Chỉ có Tống Sính Đình là không theo xu hương chung, cô theo lời dặn của ông nội nên đã quyên góp 1.
vạn.
Hành vi vô ý của Tống Sính Đình đã khiến Lục San San tức giận ngay tại chỗ.
Lục San San vốn chính là ghen tị Tống Sính Đình xinh đẹp hơn cô ta, giờ Tống Sính Đình lại còn quyên góp nhiều hơn cô ta.
Theo cô ta thì Tống Sính Đình đã có tình giẫãm lên cô ta để chiếm lấy ánh đèn sân khấu của cô ta.
Vì vậy, khi chụp ảnh chung trong bữa tiệc từ thiện, Lục San San đã từ chối chụp ảnh cùng Tống Sính Đình và yêu cầu người tổ chức tiệc từ thiện đuổi Tống Sính Đình ra ngoài.
Lục San San là đại tiểu thư của Lục gia, Lục gia còn rất có thế lực ở phía nam.
Người tổ chức bữa tiệc nào dám đắc tội Lục San San, nên chỉ đành đuôi thẳng Tống Sính Đình ra ngoài.
Tối hôm đó, Tống Sính Đình bị đuổi ra khỏi tiệc từ thiện vô cùng xấu hồ, Lục San San còn chế nhạo cô rằng: “Một đứa con gái xấu xa sinh con ngoài giá thú mà còn dám tranh giành ánh hào quang với bản tiểu thư trước mặt phóng viên báo đài, cút đi!”
Sau khi Trần Ninh nghe được chuyện trước đây của Tống Sính Đình và Lục San San, ánh mắt nhìn Lục San San của anh trở nên lạnh lùng.
Lục San San lúc này cũng chú ý đến Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Không thể khác được, khí độ của Trần Ninh thật vô song, Tống Sính Đình cũng xinh đẹp tuyệt sắc.
Cặp mỹ nam – mỹ nữ này nỗi bật giữa đám đông tại buổi tiệc rượu, không muốn chú ý đến cũng khó.
Khi Lục San San nhìn thấy Trần Ninh, trong mắt cô ta lóe lên một tia oán hận.
Lục Thanh Vân là em trai cô ta, Trần Ninh dám giết em trai cô ta, hận này không đội trời chung.
Tuy nhiên, mục đích chính của cô ta khi đến Trung Hải lần này không phải để trả thù cho em trai mà là để tranh giành quyền đại lý vắc-xin từ giáo sư Giang.
Đây được coi là điểm khác biệt giữa Chúc gia và Lục gia.
Lục gia lý trí hơn, luôn ưu tiên lợi ích gia tộc làm đầu.
Theo quan điểm của Lục gia, trả thù chỉ là chuyện nhỏ, thắng được quyền đại ly của vắc-xin ung thư gan để có thể kiếm được nhiều tiền mới là chuyện lớn.
Suy nghĩ của Chúc gia thì khác, Chúc gia cho rằng kiếm tiền chỉ là thứ yếu, còn việc trả thù mới là quan trọng.
Do đó, sau khi thi thể của Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh được Trần Ninh đưa về Chúc gia và Lục gia.
Lục gia lập tức cử Lục San San đi tranh quyền đại lý vắc-xin, còn Chúc gia lại ra lệnh tập hợp các đệ tử và con cháu tụ họp ở Trung Hải để giết chết Trần Ninh.
Khi Lục San San nhìn thấy Trần Ninh, kẻ thù giết em trai của mình, cô ta vẫn không kìm lòng được, lạnh lùng nói: “Anh chính là Trần Ninh.”
Ánh mắt của mọi người tại hiện trường đều tập trung vào Trần Ninh.
Trần Ninh khẽ nói: “Không sail”
Lục San San cười lạnh nói: “Ha ha, ở phía nam còn chưa có người phụ nữ nào có thể cướp đi ánh đèn sân khấu của tôi, huống chỉ là là đồ xấu xa như cô, nhìn thấy cô là tôi đã không vui rồi.”
Trần Ninh nghe thấy Lục San San xúc phạm Tống Sính Đình như vậy thì lập tức tức giận, giơ tay lên không chút do dự tát một cái Bóp!
Trần Ninh tát vào mặt Lục San San!
Cái tát quá tàn nhẫn, trực tiếp làm cho khóe miệng của Lục San San rớm máu, lớp trang điểm trên mặt rối loạn.
Ngay cả mái tóc được chải chuốt kỹ càng trên đầu cũng trở thành một cái chuồng gà lộn xộn.
“Anh dám đánh tôi sao?”
Lục San San ôm gò má bị đánh, nhìn Trần Ninh không dám tin.
Đám vệ sĩ phía sau cô ta cũng ngây ngốc, tất cả khách mời có mặt đều ngây ngốc, có người lại dám đánh Lục tiểu thư sao?
Ngay cả Tống Sính Đình cũng sửng sót, Trần Ninh quả thực đã tát cho Lục San San một cái.
Trần Ninh nhìn Lục San San với vẻ mặt bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Mỏ miệng lâu như vậy không phải muốn ăn đòn sao?”
Lục San San là người có lòng tự trọng đặc biệt mạnh mà bị Trần Ninh tát ở trước mặt mọi người khiến cô ta còn khó chịu hon là là bị giết.
Lúc hoàn hồn lại, cô ta giống như một con hỗ cái bị giãm lên đuôi, hét lên: “Anh ta đánh tôi, anh ta đánh tôi rồi, anh ta vậy mà dám đánh tôi. Vệ sĩ, bảo vệ của ban tổ chức, mấy người đến đây đánh chết tên khốn kiếp này cho tôi! “
Những vệ sĩ phía sau cô ta cuối cùng cũng có phản ứng, từng người từng người hung hăng xông lên muốn động tay với Trần Ninh.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng quát tức giận của một ông lão: “Dừng tay!”
Sau đó, mọi người ở hiện trường nhìn thấy lão giáo sư Giang Nam Phong, cùng với Giang Dung, Trương Tắn An, Đồng Kha xuất hiện.
Bên cạnh giáo sư Giang còn có hơn chục chiến sĩ đặc công có đạn thật bảo vệ.
Lục San San nhìn thấy giáo sư Giang như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cô ta lớn tiếng nói: “Giang lão, ông tới vừa đúng lúc.
Tên thất phu này dám đánh tôi. Chuyện này ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì vô cùng lo lắng, nhanh chóng nói: “Không phải, chuyện có chút hiểu lầm.”
Lục San San cười lạnh: “Hiểu lầm, cô nói chuyện chồng cô tát tôi là là hiểu lầm sao?”
Tống Sính Đình vô cùng lo lắng, nhưng nhất thời không biết phải phản bác lại như thể nào chỉ đành nước mắt lưng tròng.
Giáo sư Giang chậm rãi nói: “Lục tiểu thư, cô muốn lão hủ phải cho cô lời giải thích như thế nào?”
Lục San San chỉ vào Trần Ninh cười gần: “Tôi muốn tên khốn này quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó quỳ xuống cho tôi tát mười cái.
Cuối cùng, tôi muốn đuổi hai người này cút ra ngoài, không được tham gia tiệc rượu tối nay.”
Nhiều khách có mặt tại hiện trường lắc đầu cảm thông sau khi nghe thấy vậy.
Ánh mắt nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình đầy thương hại.
Vì sự bồng bột nóng giận nhất thời mà tát Lục tiểu thư một cái, bây giờ chỉ sợ là sẽ phải trả giá gấp chục lần!
Tống Sính Đình cũng tái mặt, ba năm trước cô đã bị Lục San San làm nhục. Ba năm sau, liệu vợ chồng cô có bị Lục San San làm nhục một lần nữa không?
Giáo sư Giang gật đầu với Lục San San, sau đó dặn dò lính đặc công phía sau: “Hãy tát cho người phụ nữ tên Lục San San này mười cái tát nữa. Sau đó đuổi cô ta cút ra ngoài không được tham gia vào bữa tiệc của tôi nữa.”
Cái gì?
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bàng hoàng khi nghe thấy giáo sư Giang nói vậy.
Lục San San thậm chí còn lên giọng hét lên: “Giang lão, có phải ông hiểu sai rồi không? Tôi là Lục đại tiểu thư, chủ tịch Lục San San của tập đoàn dược phẩm Quốc Tần. Người mà ông cần dạy dỗ phải là đôi cầu nam nữ Trần Ninh và Tống Sính Đình mới phải.”
Giáo sư Giang tức giận nói: “Câm miệng, đêm nay Trần tiên sinh và Trần phu nhân là khách quý của tôi, cô còn dám vô lễ với khách quý của tôi nữa thì chờ ăn tát đi!”
Giáo sư Giang vừa nói xong thì những binh sĩ Bắc Cảnh ở hiện trường lập tức đồng loạt động tay.
Mấy người khống chế vệ sĩ của Lục San San, mấy người khác giữa chặt Lục San San, những người còn lại trực tiếp giơ tay lên tát bôm bốp rất mạnh vào mặt Lục San San.
Những binh sĩ Bắc Cảnh này đều là binh lính của Trần Ninh, Trần Ninh chính là vị thần trong lòng họ.
Vừa rồi Lục San San đã nói chuyện không tôn trọng với Trần Ninh và Tống Sính Đình, những người lính này sớm đã không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ lúc tát Lục San San mấy binh lính đó không một chút thương xót, thẳng tay tát khiến hai má của Lục San San sưng lên, khuôn mặt đầy máu.
Sau đó, cả nhóm của Lục San San bị đuổi cút ra ngoài.