Chương 169: Quá Ngang Ngược Rồi!
Lý Hoài An nhận ra thân phận của Trần Ninh, mặt đầy rung động.
Cấp bậc của ông ta, thật ra thì cùng cấp với Vương Đạo Phương mà thôi.
Muốn so với Trần Ninh, căn bản xách giày cũng không xứng.
Đúng vậy, Trần Ninh nếu như muốn giáo huấn ông ta, cũng đơn giản như uống nước vậy.
Lý Hoài An lúc này, trong mắt trừ kính sợ ra, còn có sợ hãi sâu đậm.
Nội tâm ông ta đã đang mắng mẹ, thay mặt tổ tông mười tám đời của Đường Bắc Đầu cũng mắng cho một lần.
Ông ta trêu chọc ai không trêu chọc, trên đất ông ta không trêu chọc lại muốn trêu chọc trên trời.
Đường Bắc Đầu ông con mẹ nó muốn tìm chết, đừng hại tôi!
Lý Hoài An thấy Trần Ninh, bị sợ tè ra quần, đang chuẩn bị sợ hãi tới hỏi thăm sức khỏe Trần Ninh.
Nhưng mấy tên thuộc hạ sau lưng ông ta không biết Trần Ninh, thấy Trần Ninh cả gan dám vô lễ với cục trưởng Lý, mỗi một người đều lộ vẻ mặt giận dữ, quát lên: “To gan, cậu chính là Trần Ninh cái người to gan lớn mật, tự ý làm bậy kia, còng lại!”
Lập tức, thì có hai người, khí thế hung hăng tới, muốn còng Trần Ninh lại.
Lý Hoài An mồ hôi lạnh trên trán tăng thêm một chút liền chảy ra, ông ta bị dọa sợ vội vàng quát lên: “Dừng tay, tất cả dừng tay cho tôi!”
Máy tên thuộc hạ không ngờ cục trưởng Lý kích động như thé, đều đầu óc mơ hồ, mờ mịt nhìn Lý Hoài An, nghi ngờ nói: “Cục trưởng Lý, sao thế? Tiểu tử này không phải là vô lễ với ngài, chúng tôi còng cậu ta lại!”
Lý Hoài An hận không đánh vào miệng những tên thuộc hạ, nếu như các ngươi dám cả gan còng vị nhân vật lớn này, vậy phỏng đoán cuộc sống của bọn họ đều phải chắm dứt!
Ông ta phẫn nộ quát: “Ai bảo các cậu láo xược, toàn bộ lui ra cho tôi!”
Mấy tên thuộc hạ cũng sững sờ, mặc dù không biết chuyện gì, nhưng lãnh đạo nhất định là phải nghe, thành thật lui qua một bên.
Sau khi Lý Hoài An quát lui mấy tên thuộc hạ, lập tức lon ton chạy tới, cười nịnh nói với Trần Ninh: “Thiếu…”
Trần Ninh nâng lên tay: “Ông cũng không phải là thuộc hạ của tôi, không cần gọi tôi là thiếu gia!”
Lý Hoài An sững sốt một chút, chợt hiểu, Trần Ninh không muốn bại lộ thân phận, ông ta lập tức mở miệng nói: “Đúng đúng đúng, tôi nên gọi ngài Trần tiên sinh mới đúng.”
Lý Hoài An đem ghé làm việc xoa xoa, cười theo nói: “Trần tiên hạ của anh ta, còn có máy thuộc hạ của Lý Hoài An, nghe vậy đều ngắn ra.
Vương Tri Hành liếc trộm Lý Hoài An một cái, trong lòng mắng: Cáo già, trở mặt trở nên thật nhanh. Mới vừa rồi còn khí thế hung hăng nói muốn tôi thả ra Lâm Đình đâu, bây giờ liền đổi lời nói là tới nghiêm trị Lâm Đình rồi.
Trần Ninh cười chế nhạo, rất hứng thú nhìn Lý Hoài An, chế nhạo nói: “Phải không, nhưng mới vừa rồi lúc tôi tiến vào, hình như nghe được ông yêu cầu đội trưởng Vương thả người?”
Lý Hoài An nghe vậy không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, mỉm cười nói: “Tôi khi đó dò xét đội trưởng Vương, xem xem cậu ta chịu nổi thử thách hay không.”
Lý Hoài An nói tới chỗ này, nhìn Vương Tri Hành bên cạnh, nói: “Sự thật chứng minh, đội trưởng Vương vô cùng đạt yêu cầu, tôi rất vui vẻ yên tâm!”
Vương Tri Hành ngẳắng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn mũi tị xem miệng, lớn tiếng nói: “Cám ơn lãnh đạo khen ngợi!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi giơ lên, Lý Hoài An này cũng coi như là con cáo già.
Ngay tại thời điểm Lý Hoài An mới vừa thở phào, bỗng nhiên có một nhân viên trực từ bên ngoài đi vào, đứng chào, lớn tiếng nói: “Các vị lãnh đạo!”
Vương Tri Hành cau mày: “Chuyện gì?”
Nhân viên trực báo cáo: “Đội trưởng Vương, Lâm Đình trong phòng tạm giam, phát ngôn bừa bãi, nói còn có mười phút nữa đến 12 giờ. Cậu ta yêu cầu ngài quỳ xuống nói xin lỗi với cậu ta, còn muốn Trần Ninh đi tới trước mặt cậu ta tự sát tạ tội, ngoan ngoãn dâng công ty Ninh Đại lên!”
Vương Tri Hành cả giận nói: “Láo xược!”
Trần Ninh nhìn về phía Lý Hoài An: “Lão Lý, nếu như ông tới đốc thúc vụ án này, bây giờ ông cũng thấy được tội phạm Lâm Đình ngang tàng, ông nói chuyện này làm như thế nào?”
Lý Hoài An cần thận nói: “Chuyện này vẫn là do Trần tiên sinh quyết định đi!”
Trần Ninh khẽ mỉm cười: “Nếu Lâm Đình ầm ï bảo tôi đi gặp anh ta, ở trước mặt anh ta tự sát tạ tội, vậy tôi liền đi gặp anh ta một chuyến!”
Bên trong phòng tạm giam, Lâm Đình tùy tiện ngồi trên giường sắt.
Bỗng nhiên, cửa sắt ầm một tiếng được mở ra.
Tiếp, chỉ thấy Lý Hoài An và đám người Vương Tri Hành xuất hiện ở cửa.
Lâm Đình thấy Lý Hoài An, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, anh ta biết Lý Hoài An nhất định là Đường Bắc Đầu mời tới cứu anh ta.
Có Lý Hoài An ở đây, coi như thị trưởng thành phố Trung Hải Chu Nhược Thụ, cũng phải hầu hạ cần thận, còn có ai dám hung hăng càn quấy?
Lâm Đình phát hiện, Lý Hoài An mặc dù xuất hiện, nhưng lại không chào hỏi với anh ta.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Tránh tình nghi? Ừ, nhất định là tránh tình nghi!
Ở thời điểm này, Trần Ninh từ cửa đi vào, đi vào phòng tạm giam.
Lý Hoài An và đám người Vương Tri Hành cũng không đi vào, mà là đứng ở ngoài cửa, thậm chí sau khi Trần Ninh đi vào, bọn họ còn đem cửa đóng lại lần nữa.
Cạch!
Sau khi cửa sắt lại đóng lại lần nữa, bên trong phòng tạm giam cũng chỉ còn lại hai người Trần Ninh và Lâm Đình.
Lâm Đình cười gần nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, bây giờ cậu biết sự lợi hại của Đường gia, có phải lãnh đạo Lý tới, cậu cùng đường bí lối, chỉ có thể đàng hoàng tới nhận lấy cái chết trước mặt tôi hay không?”
Trần Ninh nhìn Lâm Đình, nhàn nhạt nói: “Anh là người tìm chỗ chết nhất mà tôi từng thấy!”
“Tôi đã cảnh cáo Đường Bắc Đầu không nên tới Trung Hải chọc tôi, anh đi đối phó tôi, tôi đã không thèm để ý, nhưng anh không nên uy hiếp vợ tôi!”
Lâm Đình cười nhạt: “Ha ha, cậu là tới tự sát tạ tội, hay là tới dọa tôi?”
“Nếu như cậu biết lãnh đạo Lý lợi hại, vậy bây giờ liền ngoan ngoãn quỳ xuống tự sát, tôi hài lòng, sau khi cậu chết tôi sẽ chiếu có vợ cậu thật tốt, ha ha ha.”
Trần Ninh hừ lạnh: “Anh tự tìm cái chết!”
Tiếng nói rơi xuống, Trần Ninh liền động thủ, tốc độ cực nhanh.
Lâm Đình hoa mắt một cái, Trần Ninh liền đã đến trước mặt anh ta.
Bịch một tiếng, ngực hắn liền bị Trần Ninh một quyền.
Trong nháy mắt anh ta đã bị đánh mạnh phun ra một ngụm máu tươi, bay rót ra ngoài, hung hãn đập vào trên vách tường, sau đó dọc theo vách tường tuột xuống.
Toàn bộ xương ngực Lâm Đình đã gãy, cả khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Anh ta trong mắt xuất hiện kinh hoàng, chật vật nói: “Lãnh đạo Lý bọn họ ở ngoài cửa, cậu lại dám động vào tôi, cậu không sợ cả nhà cậu gặp họa?”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Đừng nói ông ta ở ngoài cửa, coi như ông ta ở trước mặt, còn có thể như thế nào?”
Nói xong, Trần Ninh liền bảo Lý Hoài An và đám người Vương Tri Hành ngoài cửa đi vào.
Lý Hoài An và đám người Vương Tri Hành vội vàng mở cửa đi vào, Lý Hoài An sợ hãi hỏi: “Trần tiên sinh, ngài gọi tôi có gì sai bảo?”
Lâm Đình trọng thương trên đất nghe nói như vậy, thiếu chút nữa trực tiếp hộc máu.
Lâm Đình không dám tin nhìn Lý Hoài An nịnh hót Trần Ninh, anh ta muốn bể đầu cũng không nghĩ ra xảy ra chuyện gì?
Lý Hoài An không phải Đường gia phái tới cứu anh ta sao?
Trần Ninh tiện tay cầm ra một bản báo cáo cái chết, đưa cho Lý Hoài An, nhàn nhạt nói: “Bản này là báo cáo cái chết của Lâm Đình, Lâm Đình ý đồ làm hại nhân viên Trần Ninh, bị Trần Ninh tự vệ đánh ngã, cuối cùng bỏ mạng.”
“Nếu như Lý Hoài An đồng ý sự thật này, ông ký tên trong báo cáo cái chết của Lâm Đình đi!”
Lý Hoài An sững sờ, Trần Ninh đây là phải ngay mặt ông ta giết Lâm Đình, còn phải ký tên trong báo cáo cái chết của Lâm Đình.
Ông ta khẽ cắn răng, ngay trước mặt đám người Lâm Đình, ký tên trong báo cáo cái chết của Lâm Đình, hơn nữa phê chuẩn nói: Là sự thật.
Trần Ninh quay đầu nhìn con ngươi cũng sắp lồi ra của Lâm Đình, lạnh lùng nói: “Nhìn đi, người Đường Bắc Đầu mời tới, cũng không cứu được anh. Nhớ kiếp sau, làm người tốt.”