Chương 186: Cố Ý Nhắm Vào
Trần Ninh và những người khác về đến nhà, Đổng Kha cũng vừa mới đưa Tống Thanh Thanh từ nhà trẻ trở về.
Thấy người nhà Tống Sính Đình sắc mặt có vẻ không đúng, Đồng Kha hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Tống Sính Đình chỉ đơn giản kể lại câu chuyện, Đồng Kha nghe xong tức giận nói: “Gia tộc cái gì, người thân cái gì, chỉ là một bầy sói lang”
“Khi họ nhận thấy công ty của chị có tiền đồ sáng lạn liền muốn cố gắng hết sức để giành lấy nó, thật là khủng khiếp.”
Mã Hiểu Lệ cũng không kém phần tức giận, sắc mặt của cha con Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình đều trầm xuống rõ ràng là rất thất vọng về người nhà của mình.
Trần Ninh vừa trêu chọc con gái vừa lạnh nhạt nói: “Ai không có ý tốt mọi người cũng không cần quá coi trọng. Chúng ta cứ là chính mình và sống tốt cuộc sống của chính mình.”
Tống Sính Đình nghe vậy, ánh mắt lấy lại tinh thần chiến đấu.
Cô ngẳng đầu lên và nói với Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ: “Bố mẹ, Trần Ninh nói đúng. Từ hôm nay trở đi, chúng ta nên tập trung sinh lực vào tập đoàn Ninh Đại và làm việc chăm chỉ.”
Tống Trọng Bân cũng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta làm cho tập đoàn Ninh Đại ngày càng lón mạnh. Cho dù là ông cụ hay là Tống thị, ai dám coi thường chúng ta, ai dám bắt nạt chúng ta?”
Trong nửa tháng tiếp theo, Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân tập trung toàn bộ sức lực cho công việc.
Nhà máy dược phẩm ở Phượng Hàng Xung bước đầu đã hoàn thành, dây chuyền sản xuất đầu tiên đã được lắp đặt, và lứa công nhân đầu tiên cũng đã được tuyển dụng và đào tạo.
Giáo sư Giang dẫn Đồng Kha và các nhân viên kỹ thuật khác chính thức đóng quân trong nhà máy dược phẩm để giám sát quá trình sản xuất vắc xin ung thư gan.
Tống Sính Đình còn đang lo lắng nhà họ Tống sẽ tới trả thù trong khoảng thời gian này, nhưng điều làm cô không ngờ đến đó là nhà họ Tống lại im lặng, điều này khiến cô hơi an tâm.
Sau những nỗ lực của toàn thể cán bộ công nhân viên xí nghiệp dược phẩm, một lô thuốc mẫu đầu tiên để sản xuất hàng loạt vắc xin ung thư gan đã sớm được sản xuất.
Tống Sính Đình ngay lập tức gửi các mẫu vắc xin đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm để kiểm tra.
Nếu suôn sẻ, sẽ không mất nhiều thời gian liền có thể nhận được đạt chuẩn quốc gia đến lúc đó có thể tiêu thụ rộng rãi trên thị trường.
Nhưng điều mà Tống Sính Đình không bao giờ ngờ tới là Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm đã thông báo cho Tập đoàn Ninh Đại đến lấy kết quả xét nghiệm vào sáng hôm sau.
Cô đã đưa một số giám đốc điều hành công ty đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm.
Viên Hải Phi, Phó cục trưởng Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, đã đích thân tiếp Tống Sinh Đình và nhóm của cô.
Viên Hải Phi lạnh lùng ném một bản sao kết quả kiểm tra cho Tống Sính Đình, trên đó có một chữ thập đỏ lớn và ba chữ: Thất bại!
Tống Sính Đình mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Phó Cục Viên, anh có phải làm nhầm rồi không?”
Viên Hải Phi bắt đầu lên mặt, không nhẫn nại nói: “Sao có thể nhằm chứ?”
Tống Sính Đình cho biết: “Đối với vắc xin của chúng tôi, sau khi giáo sư Giang hoàn thành quá trình nghiên cứu và phát triển tại viện nghiên cứu, ông đã gửi mẫu đến các cơ quan liên quan để kiểm tra nghiêm ngặt. Kết quả của các cuộc thử nghiệm đều hoàn hảo.”
“Tại sao những lô hàng mẫu mà chúng tôi sản xuất bây giờ lại thất bại?”
Viên Hải Phi hừ lạnh một tiếng: “Vắc xin do giáo sư Giang ở viện nghiên cứu sản xuất thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi Tập đoàn Ninh Đại của các người tiếp quản thì vắc-xin sản xuất ra lại không đạt tiêu chuẩn. Rõ ràng đây là vấn đề sản xuất của Tập đoàn Ninh Đại các người.”
Tống Sính Đình không chắc chắn, nhưng cô vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tôi đã xem báo cáo kiểm tra của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm của các anh, chỉ có một kết quả không đạt, và nó Ệ không chỉ ra phương diện nào của vắc xin có vấn đề. Anh có thể cho tôi biết một điều được không?”
“Tôi sẽ quay trở về và yêu cầu họ cải thiện! “
Viên Hải Phi cười nói: “Cô tố cáo tôi? Cô tố cáo tôi với ai, cô có biết giám đốc lớn nhất của công ty Lam Thiên là ai không?
Giang Nam Vương Đường lão!”
” thị trưởng phải nịnh nọt khi nhìn thấy Đường lão, còn tỉnh trưởng phải tôn trọng phải phép với Đường lão.”
“Cô tố cáo tôi? Cô cứ việc đi, tôi sợ cô mát mặt thôi, ha ha.”
Tống Sính Đình đã lo lắng khi cô nghe thấy câu nói: “Anh!”
Viên Hải Phi giễu cợt nói: “Tất cả mọi người đều vô tội và có tội. Vắc xin ung thư gan là một con bò sữa lớn đến mức không thể ăn nồi. Tôi khuyên cô thành thật và chủ động chuyển giao quyền đại diện cho công ty Lam Thiên.”
“Nếu không, tôi cản trở cô trong một năm rưỡi. Vắc xin của cô không thể được đưa vào sản xuất chính thức và không được tiêu thụ trên thị trường. “
“Cô sẽ mất một tỷ nhân dân tệ tiền phí đại diện mỗi năm. Khi giá cổ phiếu giảm, cô có thể mắt cả gia tài”.
Tống Sính Đình vừa lo lắng vừa tức giận khi nghe những lời này, nước mắt sắp rơi.
Cô đã dẫn một số giám đốc điều hành công ty rời khỏi Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm một cách tức giận.
Ngay khi Tống Sính Đình rời đi, Viên Hải Phi nhấc điện thoại gọi cho Âu Dương Đình.
Anh ta đắc thắng nói: “Anh họ, khảo nghiệm vắc xin của tập đoàn Ninh Đại đã bị em bác bỏ. Sau này bọn họ nghĩ đến việc thông qua kiểm tra, cũng đừng mơ tưởng việc đạt chuẩn quốc gia, huống chỉ là đưa ra thị trường.”
Âu Dương Đình hài lòng nói: “Hải Phi, cậu đã làm rất tốt, có thể cản bước Tống Sính Đình cho tôi, để cho cô ta tuyệt vọng, chuyển quyền đại diện vắc xin cho tôi!”
Viên Hải Phi cười nói: “Anh họ, đừng lo lắng, em biết phải làm thế nào!”
Trần Ninh đến công ty Ninh Đại và thấy rằng toàn bộ công ty đang đầy lo lắng.
Anh nhìn văn phòng chủ tịch, một tay chống trán, Tống Sính Đình với vẻ mặt lo lắng và tức giận.
Sau đó anh ra hiệu, gọi Lâm Vy cách đó không xa, hỏi: “Chuyện gì xảy ra, sao mọi người lại cau mày?”
Lâm Vy cười khổ: “Anh Trần, anh không biết sao, Cục Giám sát thành phố cố ý nhắm vào Tập đoàn Ninh Đại của chúng ta và cố ý ngăn cản vắc xin của chúng ta vượt qua kiểm tra.”
“Điều đáng ghét hơn nữa là Viên Hải Phi, cục phó Cục Giám sát thành phố, còn đe dọa Tống tổng và buộc Tống tổng phải chuyển giao quyền đại diện vắc xin ung thư gan cho công ty Lam Thiên.”
“Viên Hải Phi nói rằng nếu chúng ta không chuyển giao, anh ta sẽ luôn ngăn cản, để vắc xin không bao giờ có thể được chính thức đưa vào sản xuất, và không bao giờ có thể bán ra thị trường.”
Sau khi nghe Lâm Vy nói xong, Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Một cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm nhỏ cũng dám kiêu ngạo như vậy thật thú vị!”