Chương 230: Làm nhiều việc ác, bản thân nhận lấy kết cục thảm hại
Theo quy định, tất cả khách vài sòng bạc của câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia, đều bắt buộc phải đổi chip trước.
Giá trị chip nhỏ nhát là 50 và lớn nhất là 2 triệu.
Tống Sính Đình hỏi Trần Ninh nên đổi bao nhiêu chip thì tốt?
Trần Ninh cười nói: “Đổi hai tỷ trước đi”
Hai tỷ!
Tống Sính Đình và Đồng Kha đều mở to hai mắt, lộ ra vẻ không tin.
Nhưng khi Tống Sính Đình nhớ tới thân phận của Trần Ninh, cô liền cảm thấy không có gì ngạc nhiên.
Tống Sính Đình rõ ràng là bị sốc, Trần Ninh tại sao lại có nhiều tiền như vậy, ngay lập tức nhớ ra rằng khi Trần Ninh mua xe và nhà, anh đã nói rằng mình đã cứu một người giàu có.
Vậy người giàu đó vì để báo ân Trần Ninh, đã tặng cho Trần Ninh một tắm thẻ ngân hàng đen.
Lúc đó gia đình Tống Sính Đình tưởng rằng trong thẻ của Trần Ninh nhiều nhất có 100 triệu, không ngờ vậy mà có hơn 2 tỷ.
Những nhân viên của câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia tại đó tròn xoe mắt ngạc nhiên, ai cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Ở đây có không ít người ném hàng triệu vào đây, những người mắt hàng chục triệu tiền thật chỉ qua một đêm cũng thấy quá, nhưng thật sự lấy hai tỷ ra cược, thật sự là không có.
Còn kiểu như Tống Trọng Bân sập bẫy, không vay được tiền, mắt 20 tỷ cũng không tính.
Rất nhanh, nhân viên tại đó đã đổi cho Trần Ninh hai mươi tỷ tiền chip.
Lúc quẹt thẻ, có tiếng kêu bíp, báo hiệu việc quẹt thẻ thành công!
Trong tích tắc, toàn bộ người có mặt tại đó đều bị sốc.
Mọi người đều nhìn Trần Ninh, vị tiên sinh này thật sự quá lợi hại rồi, có thể quẹt thẻ lấy hai tỷ, quá tùy hứng rồi.
Các nhân viên tại đó, trực tiếp coi Trần Ninh thành thần tài, tự tay giúp Trần Ninh cầm chịp.
Tống Sính Đình và Đồng Kha đều hồi phục sau cú sốc.
Tống Sính Đình hỏi Trần Ninh: “Bọn họ ở đây có nhiều trò chơi, chúng ta chơi loại nào?”
Trần Ninh cười nói: “Không sao cả, vợ muốn ý kiến gì?”
Tống Sính Đình biết chơi rất ít, có điều hồi đại học, có một đoạn thời gian cô ấy thường chơi texas hold’em trên điện thoại di động, thắng không ít lần.
Cô cảm thấy chơi Poker không chỉ dựa vào may mắn, mà còn trí tuệ.
Vì vậy cô ấy nói: “Chúng ta đi chơi texas holdem thử xem?”
Trần Ninh gật đầu: “Được!”
Vì vậy họ đi thẳng một mạch đến bàn texas hold’em.
Tại bàn này, có một phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đang chơi với một vài con bạc, nhưng số chip của một vài con bạc đều bị người đẹp mặc váy đỏ thắng, lúc này một số con bạc đứng dậy bỏ đi trong tiếng chửi bới.
Hóa ra, người đẹp mặc váy đỏ này tên Sở Hồng, là người quản lý sòng bạc, thay mặt sòng bạc đến chơi với khách.
Sở Hồng vừa thắng tiền của một vài con bạc nhỏ, liền nhìn thấy Trần Ninh, Tống Sính Đình và Đồng Kha ngồi đối diện với cô, trên bàn đã đặt 2 tỷ chip nhân viên đặt trên bàn.
Sở Hồng trợn tròn mắt, cô liếc nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ: Hình như là con nhà giàu nào đó đang khoe tiền trước mặt mỹ nữ!
Sở Hồng nhìn Trần Ninh ánh mắt như thể đồ tể nhìn thấy cừu béo!
Cô ấy ngọt ngào nói: “Mấy người các anh đều chơi Texas Hold’em?”
Trần Ninh lắc đầu: “Không, cô ấy chơi!
Cô áy, tất nhiên là nói Tống Sính Đình!
Cô không dám chơi nữa, nói nhỏ với Trần Ninh: “Chồng, cô ấy rất lợi hại, em không phải là đối thủ của cô ấy, nếu không anh chơi đi?”
Trần Ninh cười nói: “Được!”
Nói xong, Trần Ninh đích thân ra trận.
Nhưng cùng lúc đó, một thanh niên mặc vest đen xuất hiện cùng với một vài người của anh ta, đó là Tiêu Bân.
Tiểu Bân ra hiệu Sở Hồng rời đi, sau đó anh ngồi xuống vị trí của Sở Hồng cười nói: “Tôi là ông chủ ở đây, Tiểu Bân, vì có khách quý đến, anh có phiền nếu tôi chơi hai trò chơi với anh không?”
Trần Ninh liếc nhìn Tiêu Bân, nhẹ nói: “Anh là người nhà họ Tiêu?”
Tiêu Bân cười như không cười: “Đúng, tôi là con cháu nhà họ Tiêu.”
Trần Ninh gật đầu: “Bắt đầu thôi!”
Người chia bài lấy ra một bộ bài mới và xáo trộn các quân bài.