Chương 237: Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu
Mặc dù Trần Ninh bày tỏ tự anh có thể giải quyết được chuyện tung tin đồn của công ty giải trí Văn Hoa, nhưng Tống Sinh Đình có chút không yên tâm.
Đích thân cô dẫn trợ lý Lâm Vy, còn cả mấy nhân viên ở bộ phận pháp chế của Tập đoàn Ninh Đại cùng Trần Ninh đến công ty giải trí Văn Hoa, đàm phán với đối phương.
Trong phòng tiếp khách công ty giải trí Văn Hoa.
Đội ngũ công ty Ninh Đại do Trần Ninh, Tống Sính Đình dẫn đầu, cùng đội ngũ công ty Văn Hoa do Chấn Minh Châu, Lưu Hải Đào dẫn đầu ngồi tách riêng ở hai bên, cách bàn họp tiến hành đàm phán.
Tống Sính Đình không giấu giếm gì với đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Chấn Minh Châu bọn họ dừng lợi dụng người hâm mộ tạo tin đồn, dừng lại việc bôi nhọ công ty Ninh Đại và vắc xin ung thư gan.
Chấn Minh Châu cầm chiếc gương trang điểm nhỏ, dửng dưng nhìn vào gương tô son, bình thản nói: “Tống tổng, lúc trước trong điện thoại, cô đã đồng ý để tôi làm người đại diện hình ảnh cho công ty các cô, chuyện này nói thế nào?”
Tống Sính Đình nghiêm túc nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, giờ chúng tôi đang nói với cô về chuyện các cô tung tin đồn nhảm!”
Chân Minh Châu cười: “Theo tôi thấy, đây chính là một chuyện.
Cô đồng ý để tôi làm người đại diện hình ảnh cho công ty các cô thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa.”
: Tống Sính Đình trầm giọng cảnh cáo nói: “Cô Chắn, cô có biết tung tin đồn nhảm sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không? Tập đoàn Ninh Đại chúng tôi có thể sẽ truy cứu trách nhiệm của cô!”
Chấn Minh Châu khinh thường cười lạnh nói: “Hù dọa tôi sao?”
Lưu Hải Đào cười ha hả nói: “Tống tổng, liên quan tới những tin đồn nhảm của quý công ty ở bên ngoài, tuy rằng các fan của cô Chấn đều lan truyền khắp nơi, nhưng không liên quan gì đến cô Chắn của chúng tôi.”
“Cô muốn truy cứu trách nhiệm với cô Chấn của chúng tôi, điều này quả là hoang đường!”
“Nếu cô cứ muốn truy cứu trách nhiệm của người tạo tin đồn, vây hãy bắt tất cả những người hâm mộ đông đảo của cô Chấn lại là được rồi.”
Chấn Minh Châu lúc này cười lạnh nói: “Số lượng fans của tôi ước chừng hơn trăm triệu người, cô bắt được hết không?”
“Đừng làm lớn chuyện khiến người dân bất mãn, đến lúc đó toàn bộ người dân ngăn chặn Tập đoàn Ninh Đại các cô, sợ rằng đến lúc đó kẻ đen đủi vẫn là Tập đoàn Ninh Đại các cô đó.”
Đám người Tống Sính Đình nghe vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận.
Chấn Minh Châu phát động người hâm mộ tung tin đồn nhảm, nhưng Chấn Minh Châu lại không chịu thừa nhận. Muốn bắt kẻ : tung tin đồn, đến lúc đó đoán chừng cũng chỉ có thể bắt được những fans vô tội bị Chấn Minh Châu lừa.
Hơn nữa người hâm mộ Chấn Minh Châu nhiều như vậy, nếu Tập đoàn Ninh Đại thật sự ra tay với fans tung tin đồn này, sợ rằng thật sự sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, vậy cũng không có lợi gì với Tập đoàn Ninh Đại.
Chắn Minh Châu này, thật sự quá bỉ ổi.
Lại dám nói cô Chân đừng mơ làm minh tỉnh nữa!
Anh ta tưởng anh ta là ai chứ?
Đám người Lưu Hải Đào cười nhạt: “Thằng ranh, nói khoác cũng vừa phải thôi!”
Chấn Minh Châu lại càng tức giận, mắng to: “Muốn khiến tôi công khai xin lỗi, anh nghĩ anh là ai chứ?”
“Chính là những loại ngu đần như các người, suốt ngày mời tôi tham gia tiệc rượu, làm đại diện thương vụ, nhưng lại không nỡ trả tiền cho tôi. Ngày ngày đến quấy rầy chị đây, các người nói xem các người có đê tiện hay không hả?”
Tống Sính Đình thấy bộ dạng đanh đá chua ngoa này của Chấn Minh Châu, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ may mà không mời cô ta làm đại diện hình ảnh cho công ty, nếu không hình tượng công ty cũng bị phá hủy.
Tống Sính Đình lo lắng Trần Ninh sẽ kiềm chế không nổi mà đánh, kéo tay Trần Ninh: “Chồng à, chúng ta đi, nếu bọn họ đã không muốn giải hòa, vậy chúng ta chỉ có thể giải quyết bằng luật pháp thôi.”
Trần Ninh cùng đám người Tống Sính Đình rời khỏi công ty giải trí Văn Hoa.
Chắn Minh Châu chưa nguôi giận, vẫn đang lớn tiếng chửi bới.
Lưu Hải Đào đưa một cốc cà phê cho cô ta, cười khổ nói: “Cô Chân, thật ra cô không cần nỗi giận với bọn họ, trong đám bọn họ có phóng viên, truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến hình tượng của cô đói”
Chấn Minh Châu hừ lạnh: “Tôi ghét nhất là bọn phóng viên, làm điên đảo thị phi. Hơn nữa tôi có trăm triệu người hâm mộ, phóng viên nào dám cả gan viết tôi không hay, tôi bảo fans đi lấy mạng kẻ đó.”
Lưu Hải Đào cười khẩy vài tiếng, sau đó nói: “Với tình hình vừa rồi, xem ra thái độ Tống Sính Đình rất kiên quyết, cho dù thế nào cũng không chịu lùi bước, không chịu để cô làm người đại diện, giờ làm sao?”
Chấn Minh Châu cười lạnh nói: “Nếu cô ta đã bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa.”
“Cậu bảo nhóm quản lý fans, bảo những người quản lý đó phát động fans tăng thêm mức độ. Hãy nói vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại có hậu di chứng nghiêm trọng, sẽ khiến người ta không thể mang thai sinh con, hô hào mọi người ngăn chặn, đừng sử dụng vắc xin ung thư gan.”
Lưu Hải Đào có chút lo lắng: “Thật sự phải làm vậy sao? Vừa rồi Trần Ninh còn cảnh cáo chúng ta dừng lại việc tung tin đồn, còn nói bảo cô trước bảy giờ tối nay phải công khai xin lỗi…”
Chắn Minh Châu cười nhạt nói: “Vậy tên ngốc đó còn nói muốn phong sát tôi, không cho tôi làm minh tinh nữa đó, hắn có bản lĩnh đó sao?”
Lưu Hải Đào cũng cảm thấy lo lắng có hơi thừa, công ty giải trí Văn Hoa có quan hệ rất mạnh, huống hồ cô Chấn quen biết rất nhiều ông chủ nhà giàu, ai có thể động được vào cô Chấn chứ!
Hắn gật đầu nói: “Vậy được, tôi phát động fans, tăng thêm mức độ bôi nhọ Tập đoàn Ninh Đại, ép Tống Sính Đình bọn họ thỏa hiệp.”
Hôm đó, trên khắp các trang web lớn, các phương tiện truyền thông lớn, vả cả các diễn đàn mạng xã hội lớn, đâu đâu cũng xuất hiện lượng lớn tin đồn nhảm bôi nhọ vắc xin ung thư gan.
Thậm chí có người mặc áo blouse trắng, giả mạo làm tiến sĩ y học, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng vắc xin ung thư gan Tập đoàn Ninh Đại sắp đưa ra thị trường có hậu di chứng nghiêm trọng, người sử dụng vắc xin ung thư gan sẽ không thể mang thai và sinh sản.
Trong chớp mắt, toàn dân bàn luận sôi nỗi, vắc xin gan đưa ra thị trường rơi vào sóng gió dư luận.
Ngay cả giá cổ phiếu của Tập đoàn Ninh Đại cũng trực tiếp đột ngột sụt giảm 7%, trong vòng một ngày Tập đoàn Ninh Đại liền bốc hơi bảy tỷ tệ.
Hơn sáu giờ tối, toàn thể quản lý cấp cao của Tập đoàn Ninh Đại đều không tan làm, tất cả bị Tống Sính Đình giữ lại để triệu tập cuộc họp khẩn cấp, thương lượng đối sách.
Một nhóm quản lý cấp cao của công ty đều dồn dập chỉ trích Trần Ninh, khủng hoảng danh tiếng lần này, rõ ràng có thể lấy hai trăm triệu tệ mời Chấn Minh Châu làm người đại diện là có thể giải quyết.
Nhưng Trần Ninh lại một mực ôm đồm nhiều việc, nói anh có thể giải quyết, không đồng ý để Chấn Minh Châu làm người đại diện, mới làm ra thành thế này.