Chương 268: Tống Thanh Tùng Bị Đánh
Trần Ninh khế cười nói: “Yên tâm, tôi từng nói nếu nhà họ Đặng đến, tôi nhất định bảo đảm nhà họ Tống các ông bình an vô sự, thì nhất định bảo vệ các người vô sự.”
Tống Thanh Tùng giận dữ nói: “Cậu đừng có nói mồm nhẹ nhàng vậy, đợi tí nữa mau chạy đến đây!”
Trần Ninh dở khóc dở cười: “Sao lại thế được?”
Tống Thanh Tùng hừ lạnh nói: “Đặng Hải Vinh dẫn đầu tứ đại chiến tướng, với cả tám trăm thuộc hạ tinh nhuệ của nhà họ Đặng, đã tới Trung Hải, phát ngôn bừa bãi rằng tất cả mọi người của nhà họ Tống tắm rửa sạch đầu đợi chết.”
“Tôi biết cậu và Đồng Thiên Bảo quan hệ không đơn giản, cậu mau đi tìm Đồng Thiên Bảo xin giúp đỡ, các cứu viện khác cũng càng nhiều càng tốt.”
Trần Ninh trầm ngâm: “Đối phó với nhà họ Đặng nhỏ bé, còn cần nhiều sự giúp đỡ?”
Tống Thanh Tùng thổi râu trừng mắt: “Cái gì gọi là nhà họ Đặng nhỏ bé? Nhà họ Đặng là danh môn ở Đông Hải, có danh xưng hoàng tộc Đông Hải, bọn họ thực lực hùng hậu, lần này lại là dốc toàn lực mà đến.”
“Cậu không tìm vài người đến giúp, đến lúc đó không chỉ mình cậu phải chết, tất cả mọi người nhà họ Tống chúng tôi cũng sống không được.”
Trần Ninh dường như bị Tống Thanh Tùng thuyết phục rồi, đồng ý nói: “Thôi được rồi, tôi đi tìm một vài người giúp đỡ đến trợ uy vây.”
Nói xong, liền tắt điện thoại.
Bọn Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh, Tống Phi Phi, vây lấy Tống Thanh Tùng, ào ạt hỏi: “Lão gia, Trần Ninh nói thế nào?”
Tống Thanh Tùng nói: “Cậu ta nói sẽ đảm bảo nhà họ Tống chúng ta bình an vô sự, còn nói sẽ tìm thêm người đến trợ giúp.”
Bọn Tống Trọng Hùng ào ào lắc đầu, đều nói Trần Ninh ngoài miệng đồng ý rất sảng khoái, nói không chừng một lúc nữa lén lút chạy trốn. Tống Phi Phi càng đưa ra biện pháp tòi: “Ông nội, đề phòng Trần Ninh nói đi tìm người đến trợ giúp mà chạy trốn, chúng ta dứt khoát lừa bọn người Tống Sính Đình tới đây, khiến cho Trần Ninh chạy như hòa thượng chạy không thoát khỏi miều.”
Tống Thanh Tùng mắt sáng lên, mừng rỡ nói: “Vẫn là Phi Phi thông minh, nhanh, chúng ta mau đến tiểu khu Giang Tân, đón cả nhà Tống Sính Đình tới đây.”
Lúc đoàn Tống Thanh Tùng đến tiểu khu Giang Tân, thì Trần Ninh vừa ra khỏi nhà. Chỉ còn Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ với Đồng Kha ở nhà.
Tống Thanh Tùng lấy lí do muốn làm tang lễ cho Tống Kim Long, mong cả nhà Tống Sính Đình đến tổ trạch nhà họ Tống giúp đỡ. Cả nhà Tống Sính Đình không nghỉ ngờ gì ông ta, rất nhanh cùng bọn người Tống Thanh Tùng trở về tổ trạch nhà họ Tông.
Sau khi về đến tổ trạch nhà họ Tống, Tống Sính Đình phát hiện chưa lập linh đường, cũng không có đạo sĩ hòa thượng chuẩn bị làm pháp sự, cô nghi ngờ hỏi: “Ông nội, không phải nói làm tang lễ cho anh họ sao?”
Con mắt già giảo hoạt của Tống Thanh Tùng chuyển động hai lần, qua loa nói: “Đã phái người đi mời Ly đạo trưởng ở Tam Thanh Quan đến làm pháp sự, đợi một chút, đợi Lý đạo trưởng đến rồi tính.”
Rất nhanh, mặt trời sắp lặn, ráng chiều như máu.
Nhà họ Tống không đợi Lý đạo trưởng như Tống Thanh Tùng nói, mà ngược lại chờ một đám khách không mời mà đến.
Ăm ầm!
nhà họ Tống quỳ xuống xin tha mạng, nếu có người phản kháng, cỗ sư tử đá này liền là cái kết của các ngươi.”
Cuồng Ngưu nói xong, nhắc quyền bằng đá, dùng một quyền đánh vào đầu con sư tử đá ở trước đống hoang tàn của cửa lớn.
Àm ầm!
Cái cối say to nhỏ ở đầu sư tử đá, trực tiếp bị Cuồng Ngưu một quyền đập cho nát bét. Hành động của Cuồng Ngưu không ngừng, một bên chân lại vung lên hung dữ lướt nhanh ra ngoài, đạp trúng vào đầu của cỗ sư tử đá còn lại.
Rằm!
Đầu của cỗ sư tử đá kia, cũng bị đạp vỡ tan tành.
Tất cả mọi người của nhà họ Tống mắt trừng to, khắp mặt kinh hãi, cái lão này lại dùng quyền thuật, liền đánh cho đầu của sư tử nát vụn.
Đây có phải là con người không? Cũng có phần đáng sợ rồi!
Đặng Hải Vinh hướng nhìn đầy mặt sợ sệt, run lẫy bẩy của bọn người nhà họ Tống, thì lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Lúc trước Vương Dao ở trước mặt Trần Ninh và và Tống Sính xem như thua cuộc, bây giờ nhìn thấy cả nhà Tống Sính Đình dọa đến mức nơm nóp lo sợ, cô ta rất đắc ý.
Vương Dao khoác lấy tay Đặng Hải Vinh, cười lạnh lùng nhìn bọn Tống Sính Đình nói: “Ha! Có phải biết sợ rồi phải không, tuyệt vọng rồi phải không?”
*Biết sớm có phải không?”
“Các người không phải rất huyênh hoang sao, sao bây giờ không thấy hung hăng càn quấy nữa?”
Tống Thanh Tùng dẫn theo cả nhà, trong lòng kinh hoàng khiếp sợ chào đón bọn họ, ông ta bỏ danh dự xuống, tự mình đến trước mặt Đặng Hải Vinh và Vương Dao, cần thận xin lỗi chuộc tội nói: “Cậu Đặng, cô Đặng, nghìn sai vạn sai đều là lỗi của nhà họ Tống chúng tôi.”
“Chúng tôi biết sai rồi, mong cô cậu giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nguyện ý dùng tất cả mọi thứ để bồi thường cho tổn thất của nhà họ Đặng các vị.”
Vương Dao giơ tay, hung hăng tát vào mặt Tống Thanh Tùng.
Bốp!
Cái tát này quá tàn nhẫn, đánh tới mức Tống Thanh Tùng đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau, may mà có người kịp thời kịp thời đỡ lấy, không thì ông ta đã ngã xuống mặt đất.
Tống Thanh Tùng che cái mặt già, ở độ tuổi như ông ta, lại bị một người phụ nữ vai dưới như Vương Dao bạt tai.
Khuôn mặt già nua sưng lên đỏ hủng, đau buồn phẫn nộ đến tuyệt vọng nói: “Cô cô cô, cô dám đánh tôi?”
Vương Dao cười lạnh nói: “Hơ, tôi chính là đánh cái lão già như ông đấy, làm sao?”
“Với lại tôi không những chỉ đánh ông, mà còn dám giết ông, thậm chí còn giết cả nhà ông, có tin không?”
Tống Thanh Tùng giận tới nỗi toàn thân run lên: “Côi!”
` Ông ta vốn định nói không tin, nhưng nhìn thấy khắp mặt lạnh lùng của Đặng Vinh Hải, với cả xung quanh sát khí đằng đằng của tứ đại chiến tướng của nhà họ Đặng, với cả tám trăm người cường tráng của nhà họ Đặng, cuối cùng ông ta không dám nói không tin.
Bởi vì ông ta sợ, ông ta nói lời này ra, làm tức giận Đặng Hải Vinh, dẫn tới Đặng Hải Vinh đại khai sát giới.
Tống Sính Đình gần đây có quan hệ không tốt với ông nội, nhưng dù gì cũng là người một nhà.
Cô nhìn thấy ông nội của mình bị Vương Dao tát, với lại cô ta sau khi đánh xong còn hùng hồ dọa người.
Cô cuối cùng cũng không nhịn được, đứng ra, chặn trước mặt ông nội, trách móc nặng nề phẫn nộ nói: “Vương Dao, cô lại dám động tay đánh một người già hơn tám mươi tuổi, cô thật vô liêm sỉ rồi.”
Vương Dao nghe xong, sắc mặt trở nên khó chịu, cười nhạt nói: “Được, tôi không đánh cái lão già này nữa, tôi đánh cô.”
“Hôm nay tôi không đánh nát mặt con tiện nhân như cô, tôi là con gái cô!”
Vương Dao nói xong, giơ bàn tay lên, định hướng về phía Tống Sính Đình đánh.
Nhưng đúng vào lúc này, truyền đến một giọng nói hờ hững: “Loại đàn bà ác độc như cô, không xứng làm con gái tôi.”
Vương Dao nghe xong kinh động, cùng mọi người ở hiện trường, đồng loạt nhìn về phía giọng nói truyền đến.
Sau đó, sau đó liền thấy một thân hình một người đàn ông thẳng tắp, đôi mắt như những ngôi sao, khuôn mặt lạnh lạnh bước lại.
Đó là Trần Ninh!
Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, thất thanh gọi: “Chồng ơi!”
Đồng Kha nhìn thấy Trần Ninh, lập tức vui mừng khôn xiết vỗ tay nói: “Woa òa, anh rễ tôi đến rồi, đám người nhà họ Đặng các người, gặp xui xẻo rồi.”
Đám người Tống Thanh Tùng, nhìn thấy Trần Ninh đến, giống như chiếc phao cứu mạng, cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.
Có điều, sắc mặt vui mừng của bọn nhà họ Tống, rất nhanh liền đông cứng lại. Bởi vì bọn họ phát hiện, Trần Ninh một mình đến, bên cạch đến một người giúp đỡ cũng không có.
Trong lòng bọn người Tống Thanh Tùng, lại một lần nữa rơi xuống, tuyệt vọng nghĩ: Tiêu rồi, tiêu rồi, mọi người đều biết nhà họ Đặng Đông Hải rất lợi hại, Trần Ninh một người giúp đỡ cũng không gọi đến.
Đến Đồng Thiên Bảo cũng không nhìn thấy bóng dáng, lần này xong rồi.