Chương 289: Một Người Là Đủ Rồi
Ngay sau đó, đội trưởng của đội hình sự Vương Tri Hành cùng vài người cấp dưới đã đến.
Vương Tri Hành cũng không biết Phá Quân.
Tuy nhiên, ông ta thấy Trần Ninh có mặt, rồi nhìn trang phục của Phá Quân, cũng như khí chất sắt thép khó che đậy ấy. Thì ông ta cũng biết Phá Quân hẳn là tướng bộ của Trần Ninh.
Vì vậy, ông ta vào hỏi một lúc rồi tiếp quản hiện trường.
Gia đình Trần Ninh cùng Phá Quân rời quán trà.
Khi về đến nhà, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Phá Quân – một người đàn ông cao ngắt ngưởng với chiều cao hơn hai mét.
Nghe tin Phá Quân là đồng đội cũ của Trần Ninh, hai vị phụ huynh ngay lập tức bắt tay vào nấu nướng và chiêu đãi nồng hậu.
Trong bữa ăn, Phá Quân ăn rất nhanh, đũa lùa vào bát một lúc là hết sạch cơm.
Gắp rau như cơn bão quét lá. Ăn cực kỳ ngon miệng.
Tống Sính Đình ngắn người, Trần Ninh thì không khỏi mỉm cười.
Phá Quân đã ở trong quân đội quanh năm nên hình thành thói quen ăn vội.
Vì phải nắm bắt thời gian để nghỉ ngơi, khẩn trương rèn luyện, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Không chỉ Phá Quân, mà trong quân đội Bắc Cảnh, từ Trần Ninh đến các binh lính bình thường đều có thói quen này.
Trần Ninh đến nhà họ Tống và phải mắt một thời gian dài mới sửa được.
Tống Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc ngẵng đầu nhìn Trần Ninh: “Bố, chú Phá Quân này ăn giỏi thật!”
Nghe vậy, Phá Quân mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
Anh lập tức xấu hồ, gãi gãi đầu nói: “Ở trong quân đội quen rồi, thật ngại quát”
Tống Sính Đình cười và nói: “Đâu có, các anh phải ăn no thì mới có thể bảo vệ được gia đình, bảo vệ tổ quốc. Gia đình chúng tôi trước giờ luôn rất ngưỡng mộ các quân nhân.”
“Nào, Phá Quân đại ca, tôi múc thêm cơm cho anh.”
Phá Quân nhanh chóng nói: “Cảm ơn phu nhân!”
Tống Sính Đình nhanh chóng múc đầy bát cơm cho Phá Quân.
Lần này Phá Quân không dám ăn quá nhanh nữa mà ăn chậm lại.
Thấy Tống Thanh Thanh nhìn mình thích thú. Anh như nhớ tới điều gì đó, liền lấy ra một viên Phật ngọc đưa cho Tống Thanh Thanh.
Anh cười rạng rỡ: “Tiểu tiểu thư, lần này chú đến vội quá, không kịp chuẩn bị quà cho buổi gặp mặt. Chú có được tượng Phật nhỏ này ở Myanmar, tặng cho cháu làm quà.”
Tống Thanh Thanh thấy tiểu Phật đẹp nên cầm lấy, ngọt ngào nói: “Con cảm ơn chú.”
Tống Sính Đình nhìn thấy tượng Phật nhỏ rất tinh xảo, cô nhìn kỹ hơn thì hóa ra đó là một viên ngọc bích màu xanh lục của Đề vương điêu khắc thành.
Giá của một tiểu Phật ngọc như vậy ít nhất cũng phải hàng chục triệu!
Sắc mặt Tống Sính Đình thay đổi rõ rệt, cô vội vàng nói: “Không được, không được. Phá Quân đại ca, món quà này giá trị quá, chúng tôi vô công bắt thụ lộc, tuyệt đối không nhận.”
Nói xong, cô nói với Tống Thanh Thanh: “Trả lại mặt Phật ngọc cho chú!”
Tống Thanh Thanh mặc dù rất thích tiểu Phật, nhưng vẫn nghe lời mẹ, thành thật trả lại tiểu Phật cho Phá Quân. Cô bé nói nhỏ: “Chú ơi, mẹ cháu nói không được nhận quà của chú.”
Phá Quân nhanh chóng nói: “Phu nhân, tôi chỉ tình cờ có được viên ngọc bích nhỏ này ở Myanmar thôi. Không có tốn tiền. Đây là món quà gặp mặt dành cho tiểu tiểu thư, mong cô nhận nó.”
Tống Sính Đình vẫn lắc đầu: “Không, không, món quà này đắt quá, chúng tôi không thể nhận.”
Phá Quân không nói lời nào, nhìn về phía Trần Ninh.
Điển Chử cũng nói: “Đúng vậy, Châu Thiên Sinh sau khi biết được cái chết của Ngưu Kim, Mã Diện nên rất tức giận. Hắn nói nều anh không xuất hiện, sẽ giết cả nhà anh.”
Đồng Thiên Bảo nói: “Thiếu gia, có câu Giết gà thì không cần dao mổ bò. Ngày mai tôi sẽ triệu tập tất cả thuộc hạ của mình để tiêu diệt Châu Thiên Sinh và đồng đội hắn.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Không được!”
“Tôi nghe nói gia tộc Châu có một thủ hạ tên Địa Tạng. Tên này thực lực phi phàm. Vả lại, mặc dù Quân đội Ma Quỷ chỉ có một trăm người, nhưng tất cả đều là cao thủ hàng đầu.”
“Thuộc hạ của cậu không phải là đối thủ của Châu Thiên Sinh.”
Điển Chử lập tức nói: “Vậy thì để tôi đi, tôi sẽ dẫn Bát Hỗ Vệ, sau đó điều động Lực lượng đặc biệt Mãnh Long truy quét tất cả.”
Trần Ninh vẫn là lắc đầu: “Không cần, ngày mai tôi với Phá Quân đi là được.”
Phá Quân nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh!”
Ngày hôm sau, thành phố Trung Hải, nghĩa trang Đông Giao.
Nghĩa trang Đông Giao từng là nghĩa trang lớn nhất ở thành phố Trung Hải. Nhưng sau đó nơi này bị bỏ hoang và cũng trở nên vô dụng.
Chỉ có lễ Thanh Minh mới có người tới đây. Còn ngày thường nơi này rất ít người lui tới.
Nhưng vào hôm nay, nghĩa trang đã bị bỏ hoang nhiều năm này lại có một đoàn khách không mời mà đến.
Một chiếc Lincoln cùng hàng chục chiếc ô tô màu đen nối dài đang đậu trong nghĩa trang bỏ hoang.
Châu Thiên Sinh — người mặc một bộ cỗ phụ đời Đường, cùng thuộc hạ đắc lực của mình là Địa Tạng, và hàng trăm chiến binh của quân đoàn Ma Quỷ đang chờ đợi sự xuất hiện của Trần Ninh.
Châu Thiên Sinh nhìn quanh nghĩa trang bỏ hoang với cỏ dại mọc um tùm, nheo mắt nói: “He he, ở đây phong thủy tốt, rất hợp để Trần Ninh chôn thân ở đây rồi!”
Địa Tạng vô cảm nói: “Lão gia, chỉ sợ Trần Ninh không dám đến ứng chiến.”
Châu Thiên Sinh ánh mắt chọt lạnh. Hắn lạnh lùng nói: “Nếu hắn không tới, thì hôm nay sẽ có thêm nhiều người chết, người nhà họ Tống đều phải chết.”
Địa Tạng giọng nói không chút cảm xúc: “Kỳ thật thì cho dù Trần Ninh có tới hay không, thì tất cả người nhà họ Tống cũng sẽ phải chết. Phải chôn xuống cùng nhị lão gia và thiếu gia.”
Địa Tạng biết, ngay cả khi Châu Thiên Sinh đã giết Trần Ninh, thì cũng sẽ không tha cho gia đình Tống Sính Đình đâu.
Châu Thiên Sinh híp mắt, cười nói: “Hì hì, vẫn là Địa Tạng hiểu tôi. Đúng vậy, sau khi giết Trần Ninh, tôi định dùng cả nhà Tống Sính Đình chết chung với lão nhị và thiếu gia.”
Địa Tạng cùng đoàn quân Ma Quỷ đều là những sát thủ máu lạnh tàn nhẫn, nhưng khi nghe thấy những lời của Châu Thiên Sinh, họ vẫn chút thay đồi.
Châu Thiên Sinh muốn chôn sống cả gia đình Tống Sính Đình!
Thực sự tàn nhẫn!
Địa Tạng nhìn xung quanh vẫn yên tĩnh, lắc đầu nói: “Xem ra Trần Ninh sẽ không tới.”
Tiếng nói vừa dứt, đằng xa xa xuất hiện một chiếc xe gắn cờ đỏ.
Khi nhóm người Châu Thiên Sinh nhìn thấy điều này, đôi mắt của họ mở to. Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Trần Ninh thực sự đã đến.
Chẳng máy chốc, chiếc xe gắn cờ đỏ đã đến trước mặt nhóm người Châu Thiên Sinh và dừng lại.
Sau đó, Trần Ninh bước ra khỏi xe với Phá Quân.
Châu Thiên Sinh sửng sốt, thất thanh: “Trần Ninh, cậu chỉ đem theo một cái thuộc hạ qua ứng khiêu chiến với tôi thôi sao?”
Trần Ninh liếc nhìn hết người xung quanh Châu Thiên Sinh.
Khóe miệng hơi nhéch lên, nhàn nhạt nói: “Giết các người, chỉ cần một thuộc hạ là đủ rồi.”