Chương 297: Tất Cả Đến Quỳ Xuống Xưng Tội
Trương Tuấn đêm nay mắt mặt vô cùng, anh ta phát hiện Đồng Kha không thích mình chút nào, ngồi không lâu liền kiếm cớ về sớm.
Sau khi Trương Tuần rời đi, trong phòng bao chỉ còn lại gia đình Trần Ninh.
Tống Sính Đình chú ý thấy Trần Ninh dường như đang nghĩ gì?
Cô nhẹ giọng hỏi: “Trần Ninh, có chuyện gì vậy?”
Trần Ninh tỉnh táo lại, lạnh nhạt cười nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ là nghĩ tới hai ngày nữa là lễ Trọng Dương rồi.”
Tống Sính Đình nghe xong thì sững sờ, sau đó mỉm cười: “Lễ Trọng Dương, đứng ở trên cao nhìn ra xa, nhớ về người thân và bạn bè. Cả nhà chúng ta có phải là cũng nên chuẩn bị đi lên núi du ngoạn trong ngày lễ Trọng Dương đó không?”
Trần Ninh gật đầu: “Lễ Trọng Dương lần này vừa hay trùng vào cuối tuần. Tổng cộng có ba ngày nghỉ phép. Anh định đi đến núi Ngô Đồng, đứng ở trên cao tế bái mẹ.”
Đồng Kha trợn to hai mắt: “Hóa ra là anh rẻ chuẩn bị tham gia vào lễ Trọng Dương, lên núi tế bái mẫu thân, nhưng núi Ngô Đồng ở đâu?”
Trần Ninh lộ ra vẻ cô đơn và buồn bã trong mắt, bình tĩnh nói: “Ở một quận nhỏ ở thành phố Thượng Hàng, quận ly tên là Thanh Hà, ngọn núi tên là núi Ngô Đồng. Mẹ anh được chôn cất ở đó.”
Tống Sính Đình ôm con gái, một tay duỗi ra nắm chặt tay Trần Ninh, ôn nhu nói: “Trần Ninh, con gái và em sẽ đi cùng anh!”
Trần Ninh gật đầu: “Được, nếu mẹ có linh mà biết thì bà sẽ rất vui khi thấy con dâu xuất chúng và cháu gái hoạt bát, đáng yêu như vậy.”
Tống Sính Đình nghe vậy đỏ mặt, có chút ngại ngùng.
Tống Thanh Thanh vỗ tay hoan hô: “Tốt quá!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều nở nụ cười hài lòng. Mối quan hệ giữa con rễ và con gái ngày càng tốt đẹp.
Đồng Kha đảo tròng mắt, sau đó đột nhiên nói: “Anh rễ, chị họ, em muốn cùng hai người đi núi Ngô Đồng.”
Ánh mắt của Trần Ninh và những người khác rơi vào Đồng Kha, đều có chút khác thường.
Trần Ninh đưa vợ con về quê để tế bái người mẹ đã khuất, cô ấy đi theo làm gì?
Đồng Kha bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm khiến toàn thân bắt an, cô ấy vội vàng biện hộ: “Cuối tuần được nghỉ lễ Trọng Dương những ba ngày, anh rễ và chị họ đều ra ngoài.
Em ở nhà một mình nhàm đến đâu chứ, chỉ là đi cùng mọi người là được rồi.”
“Hơn nữa em cũng không phải là người ngoài!”
Sau khi nghe xong lời của Đồng Kha, đám người Tống Sính Đình không nhịn được cười.
Tống Sính Đình nói: “Nếu em đã muốn đi cùng thì cứ đi cùng là được rồi. Nhưng chị phải nói trước bọn chị quay lại lần này chủ yếu để lễ bái mẹ của Trần Ninh, không phải là đi du lịch.”
Đồng Kha gật đầu: “Em biết!”
Mã Hiểu Lệ trách con gái: “Cái gì mà mẹ của Trần Ninh, cách xưng hô gì thế, con nên gọi là mẹ chồng.”
Tống Sính Đình nghe vậy bèn phồng hai má.
Ngày hôm sau, Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Đồng Kha, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cùng nhau đi đến quận Thanh Hà, thành phố Thượng Hàng, Đông Hải.
Trên đường đi, Tống Sính Đình cũng biết được đôi chút từ Trần Ninh.
Trần Ninh sinh ra trong một gia đình hào môn Trần gia giàu có ở miền Bắc, nhưng bố của Trần Ninh đã đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà để kết hôn với một hồ ly tinh.
Mẹ của Trần Ninh đã chết vì trầm cảm!
Cuối cùng bà được chôn cắt tại quê hương của Trần gia, núi Ngô Đồng, quận Thanh Hà.
Tống Sính Đình bây giờ mới biết rằng ngày thường Trần Ninh hay nói bố mẹ đã không còn nữa là có ý gì.
Mẹ của Trần Ninh đã thực sự qua đời, nhưng bố của Trần Ninh vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn vừa có tiền vừa có quyền.
Tuy nhiên, trong lòng Trần Ninh, bố anh đã chết.
Chẳng bao lâu, Trần Ninh và đoàn người đã đến quận Thanh Hà, họ đi thẳng đến núi Ngô Đồng.
Núi Ngô Đồng không cao, cũng không hùng vĩ mà chỉ là một ngọn đồi rất bình thường.
Tuy nhiên, toàn bộ ngọn núi này đều được trồng cây ngô đồng khiến nó đặc biệt đẹp mắt.
Tống Sính Đình không khỏi thốt lên: “Đẹp quái!”
Ánh mắt Trần Ninh phức tạp, anh nói: “Chỉ một câu khen cây ngô đồng đẹp mà đã trồng cả một ngọn núi ngô đồng bên ngoài cửa số.”
Tống Sính Đình và những người khác đều sửng sốt khi nghe thấy vậy, và tò mò hỏi: “Ý của anh là gì?”
Trần Ninh nói: “Năm đó mẹ anh khen một câu cây ngô đồng thật đẹp, bố anh đã sai người trồng cả một ngọn núi toàn cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ nhà anh. Mục đích là để mẹ anh mỗi khi mở cửa sổ là có thể nhìn thấy cây ngô đồng mà bà yêu thích. “
“Đây là nguồn gốc của núi Ngô Đồng!”
Tống Sính Đình, Đồng Kha và những người khác đều bị sốc, thật không ngờ bố và mẹ của Trần Ninh lúc đầu lại đã từng lãng mạn như vậy.
Chỉ tiếc là bố của Trần Ninh cuối cùng đã thay đổi, thậm chí ông còn bỏ rơi vợ và con trai mình.
Trần Ninh và đoàn người trèo lên trên núi Ngô Đồng, nhưng không tìm thấy ngôi mộ của mẹ Trần Ninh.
Trần Ninh vô cùng kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho Điển Chử tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, Điển Chử đã tìm ra lý do, rồi báo cáo với Trần Ninh: “Thiếu gia, tôi đã gọi cho quận trưởng quận Ngô Đồng để điều tra ra rõ ràng rồi.”
“Trần gia nói núi ngô đồng là hậu sơn của quê hương Trần gia.
Trần gia cho rằng mẹ anh không đủ tư cách an táng ở hậu sơn nhà họ Trần, liền dời mộ mẹ anh đi.”
Trần Ninh tức giận: “Trần gia thật sự là đang tìm chết. Mộ mẹ tôi bây giờ ở đâu?”
Điển Chử: “Nghe nói mộ của bà đã được chuyển đến Đồi Chó Hoang!”
Đồi Chó Hoang, mộ mẹ Trần Ninh chỉ là một ngôi mộ nhỏ đơn SƠ.
Cỏ dại cần cỗi mọc khắp nơi, giống như những nắm mồ vô danh.
“Mẹ, con trai không hiếu thuận đưa con dâu và cháu gái của mẹ đến gặp mẹ.”
Trần Ninh nặng nề quỳ trước mộ, cất giọng nức nở.
Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh cùng Đồng Kha cúi đầu.
Suốt buổi chiều, Trần Ninh quỳ bên mộ mẹ, cảm thấy buồn bã đau lòng như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mà đúng lúc Trần Ninh và mấy người đi cùng anh đang chìm trong đau buồn.
Thì đột nhiên có tiếng hét thất thanh: “Ò, đây không phải là Trần Ninh, cái thứ rác rưởi nhà họ Trần đã bị chúng ta đuổi ra khỏi nhà hay sao. Vậy mà còn có mặt mũi trở về quê hương nhà họ Trần.”
“Chậc chậc, vẫn còn buồn bã quỳ ở trước nắm mồ như một con chó bị bỏ rơi, ha ha ha.”
Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác đều quay đầu lại.
Phát hiện ra một nhóm khách không mời mà tới!
Người nói là một người đàn ông trung niên với bộ ria mép nhỏ, theo sau là một nhóm lớn thuộc hạ khuôn mặt xấu xí.
Hóa ra người đàn ông có bộ ria mép nhỏ này là Trần Chí, chú họ của Trần Ninh.
Trần Chí nghe thấy có người dò hỏi về mộ mẹ của Trần Ninh liền đoán rằng đó chính là Trần Ninh, vì vậy ông ta lập tức đem theo một nhóm thuộc hạ chạy đến.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Trần Chí: “Ông đến vừa đúng lúc, tôi hỏi ông, ai đã chuyển mộ của mẹ tôi từ núi Ngô Đồng đến đây?”
Trần Chí nhếch mép cười nhạo: “He he, chính là chủ mẫu Hải Tâm phu nhân bảo tôi làm chuyện này!”
Hóa ra là Trần Ninh bị đuổi ra khỏi nhà rồi nhưng Hải Tâm luôn cảm thấy Trần Ninh là một mối nguy hiểm tiềm ẩn!
Bà ta yêu cầu Trần Chí ở quê nhà bí mật quan sát, một khi phát hiện ra manh mối gì về Trần Ninh thì phải lập tức báo cho bà ta, bà ta sẽ trọng thưởng.
Hôm nay, Trần Chí biết được rằng có người nghe ngóng thông tin về phần mộ mẹ của Trần Ninh.
Ông ta đoán có thể Trần Ninh đã về nên vội vàng đưa người tới kiểm tra.
Không ngờ đó lại chính là Trần Ninh, ông ta bừng bừng đắc ý trong lòng lập tức báo tin tức về sự xuất hiện của Trần Ninh cho Hải Tâm phu nhan, cảm thấy bản thân sắp sửa nhận được phần thưởng không nhỏ rồi.
Tuy nhiên, ông ta còn đang đắc ý thì một bóng người đã vụt qua trước mặt.
Trần Ninh quả thực đã đến trước mặt ông ta khiến ông ta cả kinh: “Cậu muốn làm gì?”
Trần Ninh không nói gì mà chỉ đáp lại bằng hành động.
Trần Ninh giơ chân lên, hai chân nhanh như chớp đá tới.
Rắc rắ!
c Hai tiếng gãy xương tê buốt da đầu vang lên gần như đồng thời.
Trần Ninh trực tiếp đá gãy hai chân Trần Chí!
AI Trần Chí hét lên một tiếng, nặng nề quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Tất cả thuộc hạ của Trần Chí đều kinh hãi, Trần Ninh quá tàn nhẫn, vừa ra tay một cái liền đá gãy hai chân chú họ của mình.
Trần Ninh lạnh lùng ra lệnh cho Điển Chử: “Cử người chuyển mộ mẹ tôi về núi Ngô Đồng để an táng.”
Điển Chử nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh!”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!