Chương 38: Tôi Nói Là Được
Lôi Chấn Nam cùng Táo Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng bước vào sân quyền anh Shura, họ cũng vào phòng riêng.
Trận đấu đầu tiên của tối nay bắt đầu, hai tuyển thủ trong trận này có biệt danh lần lượt là Hỏa Ngưu và Khôi Lang, hai người có hình thể tương đồng và khả năng thắng là 1:1.
Khán giả nhiệt tình đặt cược, mua võ sĩ mà mình nghĩ sẽ giành chiến thắng.
Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng đều rất có hứng thú với những trận đấu đãm máu ở sân chợ đen này, cũng đặt Cược mười vạn.
Ở phòng riêng bên cạnh, cô gái đã thực hiện được năm mươi cái chống đầy thì không làm nổi nữa, đồ mồ hôi hột, nhìn chằm chằm Trần Ninh, rõ ràng đang chờ đợi Trần Ninh thực hiện lời hứa đưa cho cô ta năm mươi vạn.
Đồng Thiên Bảo hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, có cần đặt cược trận này không?”
Trần Ninh điềm tĩnh nói: *Xem thi đấu mà không đặt cược thì chả còn thú vị, đặt cược chút đi.”
Đồng Thiên Bảo nghe xong lập tức rút thẻ ra đưa cho Đàm Mỹ Linh để cô ta quẹt, và anh đặt 1.
vạn cho Khôi Lang thắng.
Đồng Thiên Bảo cũng là cao thủ, hiển nhiên có thể nhìn ra thực lực của Khôi Lang mạnh hơn chút.
.
Đàm Mỹ Linh vốn dĩ còn lo lắng Trần Ninh không chịu trả cô ít phí đó, nào ngờ Trần Ninh tùy hứng đặt cược cũng đặt 1.
vạn tệ.
Cô trở nên phần khích ngay lập tức, Trần tiên sinh trước mặt cô quá hào phóng, nãy cô chống đẩy năm mươi cái được năm mươi vạn tệ, chỉ là con số nhỏ chắc không bị quyt.
Rất nhanh, trận đầu chính thức bắt đầu.
Hai võ sĩ chiến đấu trong vòng hai phút, Khôi Lang nhanh như chớp đã đá vào đầu Hỏa Ngưu.
Hỏa Ngưu giống như dã thú bị đạn bắn vào đầu, tiếng kêu gào còn chưa kịp thốt lên đã ngã ầm xuống đắt.
Những khán giả có mặt ở hiện trường hàng trăm mét đều lần lượt cảm thán.
Trong phòng riêng Đàm Mỹ Linh cũng ngạc nhiên nhìn Trần Ninh.
Chỉ trong vòng vỏn vẹn hại phút, Trần Ninh đã thắng được 2.
vạn tệ.
Trừ đi 10% hoa hồng, Trần Ninh kiếm được 900 vạn tệ.
Trần Ninh điềm tĩnh dặn dò Đồng Thiên Bảo: “Đừng quên tiền thưởng cho cô Đàm đây.”
Chỉ với một câu nói của Trần Ninh, tài khoản của Đàm Mỹ Linh đã có năm mươi vạn tệ.
Khi nãy Trần Ninh bảo cô chống đẩy, cô cảm thấy Trần Ninh đang làm nhục cô.
Nhưng vào lúc này, cô không kiềm chế được mà muốn nói với Trần Ninh: Công tử, tôi còn có thể tiếp tục chống đẩy.
Tại sân đấu Shura, những ai kiếm được nhiều tiền đều bị người của Shura chú ý đến.
Phòng riêng của Trần Ninh vừa kiếm được 1.
vạn tệ lập tức có người đến báo cáo Lôi Chấn Nam.
Lôi Chấn Nam nghe nói có người vừa thắng 1.
vạn tệ ở trận vừa rồi liền cau mày.
Nhưng trước mặt Tào Kiến Bân và bố con Tống Trọng Hùng, ông ta không nói gì, chỉ căn dặn thủ hạ theo dõi, nếu có chuyện gì lập tức báo cáo.
Trận đấu thứ hai là Thiên Long- võ tăng Hoa Hạ đấu với Vương Diện Phật- quyền vương thế giới đến từ Thái Lan.
Võ tăng Thiên Long là quyền thủ nỗi tiếng được cất giữ còn Vương Diện Phật là quyền vương thế giới hàng thật giá thật.
Mọi người đều không phải ngốc, lần lượt đặt cược mua Vương Diện Phật thắng.
Trong phòng riêng, Đàm Mỹ Linh nhìn theo dõi Trần Ninh rồi hỏi: “Trần tiên sinh, trận này anh cược ai?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Trận đấu này, Vương Diện Phật khả năng thắng cao hơn chút 1:05, vậy thì mua bên cao hơn một chút, đặt 2.
0 vạn tệ.”
Đàm Mỹ Linh mở to mắt, miệng há hốc không nói nên lời.
Đặt cược 2.
0 vạn tệ, cô làm việc ở Shura lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người hào phóng xa xỉ như Trần Ninh.
Đồng Thiên Bảo không nhịn được liền nhỏ tiếng hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, đặt cược nhỏ ở đây thì không vấn đề nhưng nếu đặt cược lớn nhất định bọn chúng sẽ giở trò bản thỉu.”
Đồng Thiên Bảo dù sao cũng là người trong nghề, đối với quyền anh chợ đen này, ắt là rất hiểu rõ.
Hai quyền thủ tham gia trận đấu này đều là do sân đấu Shura : Si VI 1 2 k ÊU An g Ẫ À NHI này mời vê, trên thực tê sân đâu Shura muôn quyên thủ nào thua thì quyền thủ đấy sẽ thua.
Trần Ninh đặt cược Vương Diện Phật thắng thì người sân Shura nhất định sắp xếp để Vương Diện Phật thua ở trận đấu này.
Trần Ninh mỉm cười: “Không sao cả, tôi nói Vương Diện Phật thắng thì anh ta nhất định sẽ thắng.”
Đồng Thiên Bảo ngây người ra, lúc sau đó cũng hiểu.
Ai thua ai thắng chẳng phải thiếu soái nói một câu là được sao?
Đặt cược 2.
0 vạn tệ, hạn mức trong thẻ của Đồng Thiên Bảo không đủ, Trần Ninh rút ra thẻ đen của mình rồi đưa cho Đàm Mỹ Linh đặt cược.
Đàm Mỹ Linh lại sốc thêm lần nước, thẻ đen sử dụng quốc tế này số lượng có hạn, nghe nói hạn mức tiền trong thẻ là vô hạn.
Người có thẻ này thân phận không hề đơn giản.
Có người đặt cược 2.
0 vạn tệ.
Tin tức này nhanh chóng được truyền đến tai ông chủ sân đấu Shura này, Lôi Chắn Nam nghe thủ hạ báo cáo, gần như mắt tiếng: “Cái gì? Phòng bên cạnh có người đặt cược 2.
0 vạn tệ mua Vương Diện Phật thắng?”
Thủ hạ cung kính nói: “Đúng vậy!”
Tào Kiến Bân và hai bố con Tống trọng Hùng cũng không biết nói câu gì.
Có rất nhiều người đặt cược trong trận đấu quyền anh chợ đen nhưng người hào hoa xa xỉ như thế này thì đây là lần đầu tiên họ thấy.
Lôi Chấn Nam nghỉ ngờ hỏi: “Khách phòng bên cạnh rốt cuộc là có thân phận gì?”
Thủ hạ nói tiếp: “Tôi điều tra đã rất kỹ rồi, hai người trong phòng riêng đó, một người là Đồng Thiên Bảo- bá chủ thế giới ngầm ở Đông Thành, người còn lại là Trần Ninh.
Trần Ninh?
Lôi Chấn Nam cùng Tào Kiến Bân và hai bố con Tống Trọng Hùng nhìn nhau.
Lôi Chấn Nam nhanh chóng khôi phục tinh thần, cười chế nhạo: “Tôi còn đang nói ai đặt cược lớn như vậy, hóa ra là Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo. Hai người này đến để phá?”
Thủ hạ cần thận hỏi: “Hỗ ca, chúng ta phải làm sao bây giờ, có nên nhận 2.
0 vạn tệ bọn họ đặt cược không?”
Lôi Chấn Nam cười nói: “Người ta đã đem tiền đến cho chúng ta, vì sao chúng ta lại không nhận?”
“Cậu đi ra hậu trường dặn dò Vương Diện Phật đi, trận đấu này nhất định không được thắng, tôi sẽ trả cho anh ta gấp hai lần phí vào sân.”
Thủ hạ lớn giọng nói: “Rõ thưa Hỗ cal”
Vương Diện Phật vừa đồng ý Lôi Chấn Nam sẽ đánh giả sau đó chuẩn bị tiến lên sân đài sàn đấu thi đấu chính thức.
Nhưng anh ta vừa trong hậu trường bước ra thì điện thoại reo lên, là ân sư gọi.
Anh vội vàng nhận điện thoại nghe ân sư nói chuyện. Mặc dù anh ta rất ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Rõ, thưa sư phụ, con biết phải làm sao rồi?”
Ngay sau đó, hai võ sĩ Thiên Long và Vương Diện Phật chính thức bước lên võ đài, mọi người cổ vũ như sắm.
Lúc này, Lôi Chắn Nam gọi được số điện thoại của Trần Ninh, ông ta lạnh lùng nói với Trần Ninh: “Tiểu tử, cậu dám cùng Đồng Thiên Bảo đến địa bàn của tôi, 2.
0 vạn tệ của cậu tôi thắng chắc rồi.”
Trần Ninh lạnh nhạt: “Tối nay ông sẽ mát tất cả.”
Nói xong Trần Ninh lập tức tắt máy, chán không muốn nói chuyện với đối phương.
Lôi Chắn Nam bị thái độ của Trần Ninh làm cho tức giận, ông ta hung hắng mắng chửi: “Đúng là đồ không biết sống chết!”
Trận đầu nhanh chóng bắt đầu, Thiên Long và Vương Diện Phật nhanh chóng triển khai tắn công trên sàn đấu.
Lôi Chấn Nam nhìn võ đài, Vương Diện Phật nắm đấm như súng thần công, chân như roi thép, vừa nhanh nhẹn vừa hung bạo, ông ta khẽ cau mày lẫm bẩm: “Chẳng phải đã nói Vương Diện Phật đánh giả thôi sao, tại sao lại đánh mạnh mẽ như vậy?
Tống Trong Hùng ngồi bên cạnh đoán: “Chắc Vương Diện Phật muốn trận đấu trông có vẻ thật hơn chăng?”
Lôi Chấn Nam gật đầu: “Có khả năng…”
Lời nói của ông ta còn chưa dứt, Vương Diện Phật đã tung ba quả đấm, đột ngột phá tan sự phòng ngự của Thiên Long, rồi giáng vào đầu Thiên Long một cú đá như sắm sét.
Bóp!
Đầu của Thiên Long giống như quả dưa hấu bị đá, máu bắn tung tóe, cả người giống như cây bị đốn ngã, ngã nhào xuống đất.
Như một tia chớp từ bầu trời xanh, Lôi Chấn Nam kêu lên: “Cái gì?”
Phòng riêng bên cạnh, Đồng Thiên Bảo nhìn Trần Ninh với vẻ sùng bái: “Thiếu gia, quả đúng như lời anh nói. Anh muốn ai thắng thì người đó nhất định sẽ thắng, Vương Diện Phật thắng rồi.”
Trần Ninh mỉm cười chẳng nói đúng sai.
Bỏ ra 2.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!