Chương 432: Cung Nghênh Thiếu Soái
Buổi chiều, Tống Sính Đình và Đồng Kha đi mua sắm trở về.
Hai người họ và Trần Ninh đang chuẩn bị đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm.
Đột nhiên, Điển Chử đi tới cùng với một người đàn ông mặc đồng phục rằn ri bình thường!
Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, vóc dáng tráng kiện, khuôn mặt cứng đờ, đường nét trên khuôn mặt cứng như dao cắt, đặc biệt là đôi mắt rất sắc.
Người đàn ông rất vui mừng khi nhìn thấy Trần Ninh, anh ta bước nhanh đến và hét lên đầy phấn khích: “Thiếu …”
Chữ soái còn chưa kịp thốt ra thì Điển Chử bên cạnh đã nhanh chóng ho khan.
Nghe thấy tiếng ho của Điển Chử, người đàn ông dường như nghĩ đến điều gì đó, bèn vội vàng nói: “Thiếu gia!”
Hóa ra người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Thất Sát, một trong ba hổ tướng của Trần Ninh.
Tham Lang giỏi bày mưu tính kế, Phá Quân giỏi công, còn Thất Sát chủ sát.
Trong ba hỗ tướng dưới sự chỉ huy của Trần Ninh, Tham Lang là người giỏi chiến lược nhất; Phá Quân giỏi tiên phong nhát, Thất Sát là vua đấu đơn!
Mỗi lần đơn đả độc đấu, Thất Sát trừ việc bị thua Trần Ninh thì chưa bao giờ bị đánh bại.
Anh ta được biết đến là vị vua đấu đơn của quân đội phương Bắc, và cũng được biết đến là vị vua chiến đấu.
Trần Ninh cũng rất vui mừng nhìn thấy tướng quân thân thiết của mình, anh đứng lên đỡ Thất Sát đang quỳ một gối xuống, cười nói: “Bạn cũ, sao anh lại đến phía Tây?”
Thất sát nói: “Báo cáo thiếu gia, nhà bà ngoại tôi ở phía Tây, lần này xin nghỉ phép về thăm người thân, nhân tiện tới đây một chuyến.”
Trần Ninh cười hỏi: “Anh tới gặp tôi, không phải là đã làm chậm trễ việc về nhà gặp người thân sao?”
Thất Sát cười nói: “Tôi đã thăm người thân xong rồi, đang chuẩn bị trở về phương bắc. Biết được thiếu gia anh đang ở Tây Kinh, cho nên bèn nhanh chóng tới gặp anh.”
Trần Ninh gật đầu: “Vậy anh đừng vội trở về phương bắc. Ngày mai Triệu Nhược Long mời tôi đến uống rượu, anh đi cùng tôi.”
Thống soái Tây Cảnh, rồng trong loài người, Triệu Nhược Long!
Thất Sát nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, giọng nói âm vang có lực: “Vâng, thiếu soái!”
Trần Ninh giới thiệu Tống Sính Đình và Đồng Kha với Thất Sát, rồi nói với Tống Sính Đình và Đồng Kha: “Vị này là anh em của anh từ quân đội phương Bắc, Thất Sát.”
Cái tên Thất Sát thật ra có chút hơi kỳ quái nếu những người bình thường nghe tháy.
Tuy nhiên, Tống Sính Đình và Đồng Kha rất lịch sự và cũng không hỏi nhiều, bởi vì danh tính của nhiều quân nhân chuyên nghiệp là bí mật, bình thường họ chỉ sử dụng bí danh thay vì tên thật.
Tống Sính Đình tươi cười chào: “Chào anh Thất Sát!”
Thất Sát nhanh chóng chào: “Chào thiếu phu nhân!”
Trần Ninh nói với Thất Sát và Điển Chử: “Đừng khách sáo với nhau, mau ngồi xuống cùng ăn đi.”
Ngày hôm saul Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn dẫn theo một số lượng lớn thủ hạ, mang theo quà lái những chiếc xe sang trọng đến tổng bộ quân đoàn phía Tây.
Khi đến tổng bộ quân đoàn phía Tây, Phó Hạc Thiên và những người khác phát hiện ra rằng đặc biệt có rất nhiều binh sĩ đang đứng gác ở lối vào của tổng bộ quân đội phía Tây!
Một số lớn binh lính được trang bị vũ khí, có súng và đạn thật, đứng xếp hàng ở cửa, oai phong lẫm liệt. Dàn trận như đang chào đón một vị thủ lĩnh nào đó.
Thuộc hạ thân tín của Triệu Nhược Long, Quan Sách, đích thân đứng bên ngoài cửa lớn tổng bộ đợi.
Đám người Phó Hạc Thiên xuông xe, tươi cười chào hỏi Quan Sách, nịnh nọt nói: “Quan tướng quân, mấy thương nhân như chúng tôi sao dám phiền ngài dẫn một số lượng lớn binh lính tới đây nghênh đón, ngài thật quá khách sáo.”
Quan Sách liếc nhìn Phó Hạc Thiên và những người khác, lạnh lùng nói: “Đừng có tự mình đa tình. Hôm nay thiếu soái đến tổng bộ quân đội phía Tây của chúng ta. Triệu tướng quân phái tôi tới nghênh đón. Các người muốn tôi đứng ở cửa nghênh đón sao, còn chưa xứng! “
Khi Phó Hạc Thiên và những người khác nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại biến thành đặc biệt xấu hỗ.
Họ còn cho rằng Quan Sách đang chào đón họ, hóa ra là suy nghĩ quá nhiều rồi!
Trong lúc lúng túng, Phó Hạc Thiên vô cùng ngạc nhiên: “Thiếu soái đến sao, thiếu soái nào, thiếu soái Bắc Cảnh sao?”
Quan Sách liếc mắt, hừ lạnh: “Ngoài thiếu soái Bắc Cảnh ra, Trung Quốc chúng ta còn có vị thiếu soái nào nữa không?”
Phó Hạc Thiên và những người khác nghe tin thiếu soái Bắc Cảnh sẽ đến thăm tổng bộ quân đội phía Tây hôm nay thì tất cả đều trở nên phấn khích, thi nhau nói: “Trời ơi, chúng ta thật may mắn. Hôm nay còn có thể gặp được thiếu soái!”
Quan Sách nhếch miệng khi nghe được lòi này, lộ ra một nụ cười đùa giỡn, không biểu cảm gì nói: “Các người mau vào đi, : đừng vây ở đây, lát nữa thiếu soái đến lại thất lễ!”
Đám người Phó Hạc Thiên vội vàng nói: “Đúng, đúng, đúng, chúng ta đi vào trước ngồi cùng với Triệu tướng quân đợi thiếu soái tới.”
Đám người Phó Hạc Thiên bước vào tổng bộ Quân đội phía Tây.
Phát hiện ra tổng bộ quân khu nằm trên một bãi tập khổng lồ, hiện đã tập hợp hàng chục nghìn binh sĩ xếp hàng ngay ngắn thành từng đoàn đội, tất cả đều có súng và đạn thật, dáng đứng thẳng tắp giống như đang chờ kiểm tra.
Hơn nữa, bên cạnh sân huấn luyện thực sự còn có một đài tổng duyệt.
Triệu Nhược Long, chỉ huy quân đội lãnh thổ phía Tây, mặc quân phục trung tướng vô cùng oai phong.
Ngũ hỗ tướng Tây Cảnh, Bát Đại Kim Cang, và hai mươi tám chiến tướng Tây Cảnh đều như những vì sao vây quanh Triệu Nhược Long.
Càng làm nỗi bật vị trí của Triệu Nhược Long, như trung tâm của vũ trụ trên bầu trời.
Phó Hạc Thiên và những người khác vội vàng đến bên Triệu Nhược Long cung kính chào: “Xin chào Triệu tướng quân!”
Triệu Nhược Long híp mắt lại, khẽ gật đầu: “Máy người tới rồi!”
Phó Hạc Thiên cười theo nói: “Hôm qua Triệu tướng quân nói hôm nay sẽ gọi Trần Ninh đến giúp chúng tôi giải quyết vấn đề.
Chúng tôi đã đến theo chỉ thị của tướng quân rồi.”
Triệu Nhược Long cười nói: “Tôi biết hết ân oán giữa Trần Ninh và mấy người.”
“Nhưng tôi còn chưa biết mấy người muốn đối phó Trần Ninh như thế nào, vì thế muốn nghe ý tứ của mấy người được không?”
Phó Hạc Thiên nghe vậy thì ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Ninh đã giết rất nhiều thủ hạ của Phó gia chúng tôi và làm bị thương con trai tôi. Hắn ta còn đe dọa giết tôi, Trương tiên sinh và Đặng tiên sinh.”
“Hắn ta thậm chí còn làm bị thương đội cảnh vệ của Triệu tướng quân ngài. Thật sự tội ác tày trời, không thể bào chữa!”
“Tôi nghĩ chỉ bằng cách bắt hắn ta và thuộc hạ của hắn ta quay về dùng súng bắn chết thì chúng ta mới có thể dập tắt cơn giận này.
Tang Thiên Thu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ bằng cách giết chết băng đảng của Trần Ninh thì chúng ta mới có thể nguôi ngoai cơn tức giận.”
Đặng Cảnh Văn cũng kêu lên: “Tôi hết sức mong Triệu tướng quân lát nữa Trần Ninh đến thì phải bị bắn ngay tại chỗ!”
Triệu Nhược Long nghe xong, cười như không cười: “Tốt lắm, tôi đã rõ mấy người nghĩ như thế nào.”
Phó Hạc Thiên và những người khác nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, như vậy coi như Triệu tướng quân đã đồng ý với yêu cầu của họ đúng không?
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một giọng nói hùng hồn vang vọng: “Thiếu soái đến!”
“Pháo chào mừng!”
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Pháo chào mừng liên tục bắn ra, vang lên tiếng động làm rung chuyển cả mặt đất.
“Đứng nghiêm!”
“Chào lễ!”
Trên bãi tập khổng lồ, hàng chục nghìn hình vuông hình thành từ hàng vạn binh lính phương Tây đứng chỉnh tề, giơ tay chào, đồng thanh hô to: “Cung nghênh thiếu soái đến thăm Tây Cảnh.”
Triệu Nhược Long dẫn đầu một đoàn chiến binh quân đội phía Tây ngẳng đầu, nhìn về phía đoàn người xuất hiện ở phía xa trên thảm đỏ!
Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu, Đặng Cảnh Văn và những người khác cũng kiễng chân nhìn lên.
: Chỉ thây một thanh niên mặc quân phục trăng mang quân hàm thiếu soái dẫn theo một toán người, bước đi chậm rãi.
Quân hàm trên bộ quân phục của chàng trai trẻ là quốc huy bằng vàng và một thanh kiếm sắc bén.
Chính là thiếu soái Bắc Cảnh!
Phó Hạc Thiên và những người khác lại nhìn bộ dạng của thiếu soái thì sắc mặt đột nhiên biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.