Hai nhóm người cách nhau mấy mét, đều bắt động.
Trần Ninh nhìn nửa gương mặt lộ ra dưới áo choàng của Lô Thanh Phong, khóe miệng hơi cong lên: “Nguyễn cục trưởng, đêm nay vận khí của chúng ta không tồi.”
Nguyễn Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lô Thanh Phong, miệng nói: “Đúng vậy, xem ra chúng ta thu hoạch ngoài ý muốn.”
Lô Thanh Phong không nghĩ đến sẽ gặp Trần Ninh ở chỗ này, trong lòng anh ta có chút khiếp sợ, nghĩ thầm Trần Ninh không phải đã bị Diêm Thanh bắt rồi sao? Làm thế nào có thể xuất hiện ở đây?
Nhưng anh ta rất nhanh trở nên bình tĩnh, bàn tay nắm chặt chuôi đao hẹp dài bên hông.
Mười mấy tên phía sau anh ta cũng nắm lấy chuôi đao, giống như mãnh thú chờ đợi khai chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo động.
Điển Chử phía sau Trần Ninh cùng Bát Hổ Vệ, còn có nhóm người ở An ninh quốc gia của Nguyễn Hồng, đều chuẩn bị vũ khí.
Trần Ninh phất tay, thản nhiên phân phó: “Bắt hết đám người này lại, phải bắt sống!” Ị “Vâng!”
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đáp, nhanh như chóp đồng loạt đánh về phía đám người Lô Thanh Phong.
Ánh mắt Lô Thanh Phong hiện lên sát ý, quát: “Giết!”
Anh ta dẫn đầu rút đao ra, giống như tên bắn đón đầu Điển Chử đang lao đến, đao trong tay lóe lên, chém về phía sau gáy của Điển Chữ.
Điển Chử phản công rút dao găm quân dụng ra, không hè sợ hãi nghênh chiến.
“Kengl”
Vũ khí hai bên va vào nhau, phát ra một lọt âm thanh vang dội.
Ngay lập tức, hai bên như mưa rền gió dữ tấn công, tiếng đao cùng dao găm va vào nhau, trận chiến vô cùng kịch liệt.
Mà Bát Hỗ Vệ bên này cũng đang cùng đám người của Lô Thanh Phong giao chiến.
Đám thủ hạ của Lô Thanh Phong đều là tinh nhuệ do Lô gia Bắc Cảnh lựa chọn, mỗi người đều thân thủ bất phàm, có thể so sánh với binh đặc chủng.
Chẳng qua, Bát Hỗ Vệ là cận vệ bên cạnh Thiếu soái Bắc .
Cảnh, hơn nữa còn là tám người lợi hại nhất của quân cận vệ, thực lực hơn hẳn binh đặc sủng thông thường.
Rất nhanh!
Nhóm thủ hạ của Lô Thanh Phong đã bị Bát Hỗ Vệ đánh bại.
Vài tên bị bắt sống, số còn lại thấy vậy trực tiếp dùng đao.
tự sát.
Hiện trường chỉ còn Điển Chử cùng Lô Thanh Phong vẫn đang chiến đầu ác liệt.
Quân phục của Điển Chử bị rách hai chỗ nhưng trên người anh lại không hề bị thương.
Mà quần áo trên người Lô Thanh Phong cũng bị Điển Chử dùng dao găm cắt rách, Điển Chử không ngừng cắt rách mũ áo choàng của Lô Thanh Phong, còn cắt đi một đoạn của mái tóc bạch kim.
Lô Thanh Phong không nghĩ tới Điển Chử lại lợi hại như vậy, anh ta ở trước mặt Điển Chử hoàn toàn không có ưu thế, hơn nữa hiện tại đám thuộc hạ đều đã bị đánh bại, còn tiếp tục đánh với anh ta mà nói chỉ có thiệt không có lợi.
Anh ta tự biết đêm nay bản thân nhất định không thể toàn thay trở ra, dù dùng bắt cứ cách nào.
Nếu có thể giết chết Trần Ninh, như vậy nguyện vọng lên làm thống soái Bắc Cảnh của cha nuôi sẽ tiến gần thêm một bước. I Mục tiêu chiếm lại Bắc Cảnh, trở lại đỉnh cao quyền lực cũng sẽ gần thêm một bước.
Vì thế, ánh mắt Lộ Thanh Phong lộ ra vẻ quyết tuyệt, đao.
nhanh như chớp mạnh mẽ đánh về phía Điển Chử.
Sau đó, anh ta ầm một tiếng đạp mạnh trên đất, cả người như một viên đạn nhắm về phía Trần Ninh.
*Thiếu soái cẩn thận!”
Đàm người Nguyễn Hồng thấy thế thất thanh kinh hô, sợ Trần Ninh xảy ra chuyện gì.
Một đao này của Lô Thanh Phong như sắm đến, vừa nhanh vừa hiểm.
Nhưng trong mát Trần Ninh lại vô cùng thong dong, thậm chí Trần Ninh còn chú ý đến đao mà Lô Thanh Phong dùng, thân đao có một ấn ký hình Mãng Long.
Dấu hiệu Mãng Long!
Chính là huy Chương của gia tộc Bắc Cảnh vương Lô thị.
Trần Ninh khẽ nhíu mày, nâng tay trái lên, hai ngón tay kẹp.
lấy lưỡi đao của Lô Thanh Phong.
Cái gì?
Đồng tử Lô Thanh Phong phóng đại.
Không nghĩ đến một đao sắc bén vừa rồi của anh ta lại bị Trần Ninh thoải mái tiếp được.
Anh ta vừa sợ vừa tức giận, đang định vung đao chép .
ngón tay của Trần Ninh. Nhưng lúc này, Trần Ninh nhẹ nhàng dùng lực.
Răng rắc!
Trần Ninh giống như hái hoa bẻ lá, trực tiếp bẻ gẫy đao.
của Lô Thanh Phong, đồng thời một quyền đánh tới, nhắm trúng lòng ngực Lô Thanh Phong.
Phóc!
Lô Thanh Phong phun ra một ngụm máu, bị đánh văng ra ngoài.
Trần Ninh cũng không thèm nhìn tới Lô Thanh Phong lấy một cái, nhíu mày đánh giá lưỡi đao anh bẻ gẫy, nhìn dấu hiệu trên lưỡi đao, chậm rãi nói: ‘Bắc Cảnh vương Lô gia!”
Lô Thanh Phong bị Trần Ninh đánh một quyền trọng thương, anh ta tự biết chạy trốn cũng vô dụng, không chút do dự vung tay dùng nửa thanh đao còn lại cắt đứt yết hầu tự sát.
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ muốn ngăn cản nhưng lại chậm một bước.
Nguyễn Hồng cùng thủ hạ của mình nhìn về phía Trần Ninh la lên: “Thiếu soái, quả thật là thi thể của Tần thiếu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!