Chương 757:
Mọi người có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao ráo kia.
Người đàn ông đó có dáng người cao lớn, đôi mắt sáng như sao trời.
Anh mặc một bộ quân phục màu trắng viền vàng, quân hàm trên vai anh có hình quốc huy và một thanh gươm sắc bén.
Đây là quân phục của Thiếu soái!
Mọi người ở đó đều nhìn về phía Trần Ninh, từng tiến hô kinh ngạc vang lên: “Đó là quân phục của Thiếu soái. Ngài chính là Thiếu soái của Bắc Cảnh, là chiến thần Hoa Hạ đó.”
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Chiến thàn Hoa Hạt!
Thuộc hạ của Diệp Thiên Tinh vốn muốn động thủ, nghe vậy thì đều tái mặt vì sợ hãi, không ai dám hấp tấp hành động.
Đúng lúc này, nhóm Bát Hỗ Vệ và Thập Bát Ky của Bắc Cảnh cũng ném dây từ trực thăng xuống và điêu luyện trượt xuống.
Nhóm Bát Hỗ Vệ và Thập Bát Ky của Bắc Cảnh đều cầm súng tiểu liên, đồng thanh hét lớn: “Thiếu soái đến, không ai được phép nhúc nhích. Kẻ nào dám động đậy, giết không tha!”
Trần Ninh nhìn thấy hiện trường vô cùng hỗn độn, trên đất nằm la liệt cả trăm tên, tiệm mì bò bị nổ tung, Điển Chử bị thương người đầy máu, ánh mắt anh hiếm khi để lộ ra ngọn lửa giận.
Hai Hỗ Vệ đi lên đón Điển Chử, muốn đỡ lấy Điển Chử: “Đội trưởng, Thiếu soái đến rồi, anh không sao rồi…”
Nhưng mà, Điển Chử lúc này hầu như không nhìn thấy gì nữa, lỗ tai cũng đã điếc, hoàn toàn không thể phân biệt đâu là địch đâu là ta.
Anh hung hăng đá văng hai người Hổ Vệ, sống chết giữ chặt chiếc túi, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp: “Ai đến gần tao đều phải chết…”
Hai Hồ Vệ kinh ngạc không hiểu gì, ôm ngực đứng dậy, những Hổ Vệ khác thấy vậy cũng định bước tới, muốn khống chế Điển Chử trước.
Trần Ninh ngăn họ lại, tự mình đi về phía Điển Chử.
Điển Chử nhìn thấy có bóng người lay động trước mặt, biết lại có người tiến về phía mình, anh lập tức giơ tay đấm mạnh về phía mặt Trần Ninh.
Trần Ninh vung tay lên, bắt được nắm đấm của Điển Chử, sau đó ôm chặt lấy đối phương, ghé sát đến trước mặt anh, trầm giọng nói: “Điển Chử, là tôi!”
Tai của Điển Chử bị điếc do vụ nổ ban nãt nên không thể nghe thấy âm thanh gì.
Nhưng mà anh cảm nhận được điều gì đó từ cái ôm của Trần Ninh.
Cả người anh run lên, nâng khuôn mặt nhuốm máu của mình lên, đưa tay sờ sờ đường nét khuôn mặt của Trần Ninh, kích động đến ngay cả giọng nói cũng run rầy: “Thiếu… thiếu soái?”
“Là tôi!” Trần Ninh trầm giọng nói: “Giao đồ cho tôi, để anh em đưa anh đi chữa trị.”
Điển Chử mò mẫm khuôn mặt của Trần Ninh, cuối cùng xác nhận được rằng anh chính là Thiếu soái.
Lúc này anh mới giao chiếc túi nhuốm đầy máu tươi trong tay mình cho Trần Ninh, nhéch miệng nỡ một nụ cười, sau đó lập tức ngắt xỉu.
Ngay sau đó, Điển Chử đã được đưa đi điều trị.
Nguyễn Hồng củng với thuộc hạ của mình cũng vội vã chạy đến, cùng lúc đó, người chạy đến nơi còn có nhóm người của Tô Định Quốc – thị tôn thành phố Tô Hàng, trong đó có cả Tư Đồ Dương – người phụ trách đội duy trì trật tự.
“Tham kiến Thiếu soái!”
Nhóm người Nguyễn Hồng đồng thanh cung kính hô.
Trần Ninh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Mọi người trên đường đến đây, chắc cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi.
Mọi người nghe vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng kỳ lạ, lần lượt gật đầu.
Thực ra nửa ngày trước họ đã nhận ra sự kỳ lạ.
Bởi vì Tần Thành đã phái một lượng lớn người của mình đi phong toả mọi ngóc ngách thành phó, tiến hành một cuộc truy nã diện rộng.
Nghe nói thủ hạ của Trần Ninh là Điển Chử đã lấy được vài cuốn sổ từ nhà Hà Dương, trong sổ ghỉ lại chỉ tiết phạm tội bán quan bán chức của Tần Thành và những người khác.
Trần Ninh nói: “Tốt lắm!”
“Hà Dương, thuộc hạ của Tần Thành, đã khai nhận hét tội ác mà Tân Thành và những người khác gây ra. Tôi cũng đã đọc cuốn sổ ghi chép này, chứng cứ vô cùng thích đáng.”
“Tô Định Quốc, lập tức ra lệnh cho ngân hàng đóng băng tài khoản ngân hàng của Tần Thành cùng những người khác và người nhà của họ.”
Tô Định Quốc nhanh chóng nói: “RõI”
Trần Ninh nhìn về phía Tư Đề Dương, người phụ trách quân giữ trật tự: “Tư Đồ đại tá, ông lập tức ra lệnh triệu tập tất cả các lính giữ trật tự dưới quyền đi. Tôi e rằng hôm nay chúng ta sẽ rất bận đáy.”
Lính giữ trật tự chuyên gia đi giải quyết những cán bộ phạm tội!
Tư Đồ Dương vội vàng nói: “Tuân lệnh.”
Trần Ninh lại nhìn về phía Nguyễn Hồng: “Nguyễn cục trưởng, cô cũng triệu tập tất cả người của cục an ninh lại đây.”
Nguyễn Hồng nói: “Được!”
Chưa đầy nửa tiếng, tài khoản của Tần Thành và những người khác cũng như người thân của họ đều bị ngân hàng đóng băng.