Lọc Truyện

Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đồng Đồng Tâm nhớ Đường Thanh Hà từng nói, các cô gái làm việc ở trong câu lạc bộ của bọn họ đều có nghệ danh, hơn nữa còn là tên của nhân vật nữ trong “Liêu Trai Chí Dị”.

Vãn Hà, cái tên này, nhân vật nữ chính ở trong Liêu Trai Chí Dị, hình như là một nữ quỷ biết nhảy múa.

Chẳng lẽ, chị Vãn Hà này giỏi nhảy?

Đồng Đồng Tâm suy đoán trong lòng, chưa có hỏi nghề nghiệp của Vãn Hà.

Vãn Hà vừa đi, vừa giới thiệu chi tiết mọi thứ trong ‘Dạ Mị’ cho Đồng Đồng Tâm.

Trong “Dạ Mị”, tạm thời tổng cộng có mười người giữ cổ phần, bọn họ gọi mười người nắm cổ phần đó là “gia”, người quản lý ở “Dạ Mị” là Phí Nhĩ Nam, Phí Nhĩ Nam quản lý tất cả mọi việc lớn nhỏ trong “Dạ Mị”, mà mười vị gia kia sẽ lợi dụng các mối quan hệ của mình thu hút người bước vào và cho nơi này một sự bảo đảm an toàn.

Vãn Hà nói rồi, sau khi dẫn Đồng Đồng Tâm đi xuyên qua sàn nhảy, lại đến ‘Hội Thiên Kim’.

Sao gọi là ‘Hội Thiên Kim’, để chỉ ‘đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng’, nói toẹt ra, chính là nơi mua bán cô gái thuần khiết hay còn trinh.

“Cô vẫn là xử nữ?” Vãn Hà hỏi tiếp.

Đồng Đồng Tâm sững ra, đáp: “Tôi đã kết hôn rồi...”

“Vậy thì đáng tiếc rồi, nếu như cô vẫn là xử nữ thì cô có thể đến đây, nếu như gặp được chủ mua tốt, cưới về làm vợ, cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Chủ mua của nơi này, đều là người có tiền.’ Vãn Hà thâm ý nói: “Cô gái có thể đến ‘Hội Thiên Kim” để bán, đương nhiên cũng là cô gái sạch sẽ. Cái tôi chỉ là thân thể sạch sẽ, còn trái tim có sạch sẽ hay không. Chúng ta không dám bảo đảm!”

“Vậy... vậy những cô gái bán không được kia thì sẽ xử lý như nào?” Đồng Đồng Tâm nhìn về cô gái ở trong góc không ai đếm xỉa ở trên sân khấu đằng trước.

“Xem năng lực của cô ta thôi! Nếu như không có tài nghệ gì, hoặc sẽ bị phái đi làm nhân viên phục vụ của tầng thấp nhất. Nếu như, tướng mạo ổn thì sẽ cử đi học chuyện giường chiếu, sau này làm em gái tiếp khách.” Vãn Hà thản nhiên nói.

Đồng Đồng Tâm nghe Vãn Hà nói xong, thật sự bị sốc nặng.

Cô chưa từng nghĩ, thì ra câu lạc bộ này vậy mà còn có một mặt không để người ta biết.

Thật ra, Vãn Hà chưa nói cho Đồng Đồng Tâm một chuyện khác. Cô gái trong Hội Thiên Kim, tuy cơ thể đều sạch sẽ, nhưng tâm tư rất sâu rồi.

Có một số cô gái, là thư ký thương nghiệp được Phí Nhĩ Nam tìm người đào tạo ra, sau khi bị những người giàu có kia mua về, chuyên môn theo dõi bí mật nội bộ trong công ty bọn họ.

Cho nên, cũng có cô gái, từ người tình bí mật chuyển chính, trở thành bà chủ của công ty.

“Dạ Mị”, là “nhà mẹ” của những cô gái kia, bọn họ tự nhiên sẽ giới thiệu một số người có chức có quyền có tiền đến “Dạ Mị’ tiêu sài.

“Dạ Mị” tại sao lại hot nhiều năm như vậy, còn có một nguyên nhân, cũng ở đây.

“Mỗi một người làm việc ở trong ‘Dạ Mị’, bất luận nam nữ, đều là có nghề. Người có đẳng cấp cao hơn một chút, là do ông chủ Phí trực tiếp quản lý. Ví dụ như tôi và Thanh Hà, cấp trên của chúng tôi, ngoài mười vị gia đó ra, người còn lại chỉ có ông chủ Phí. Có điều, cô rất may mắn, tuy cô không cùng cấp với tôi, nhưng ông chủ Phí giao cô cho Thanh Hà, có Thanh Hà che chở, người trong ‘Dạ Mị’ sẽ không làm gì cô cả. khi Thanh Hà không ở đây thì tôi sẽ thay Thanh Hà chiếu cố cô.” Vãn Hà nói tiếp: “Đương nhiên, cũng có khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi và Thanh Hà không thể đảm bảo 100% an nguy của cô được.”

Đồng Đồng Tâm hơi cúi người, lễ phép hỏi: “Sau này, nếu như gây phiền phức cho chị Vãn Hà, vẫn mong chị Vãn Hà lượng thứ.”

“Cô tốt nhất đừng gây phiền phức cho tôi. Đi thôi! Dẫn cô đi dạo những chỗ khác.” Vãn Hà không hề lĩnh tình mà nói.

Đồng Đồng Tâm cũng không để ý, tiếp tục đi theo đằng sau Vãn Hà.

Khi bọn họ đi dạo đến khu KTV, Vãn Hà cất giọng: “Phòng bao KTV của nơi này đều là phòng bao VIP, rất riêng tư, tôi không thể dẫn cô đi tham quan được.”

“Chắc giống như bên ngoài!” Đồng Đồng Tâm vô thức trả lời.

Vào lúc này, bên kia lối đi truyền đến tiếng ồn ào.

“Cậu Quý, xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không phải là cố ý! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Là tiếng khóc của một cô gái.

“Liếm sạch giày của tôi!”

Sau đó, là tiếng trách mắng của một người đàn ông.

Đồng Đồng Tâm nhìn về nơi phát ra âm thanh, bên đó có mấy người vây lại, nhưng từ khe hở của người, có thể nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục của nhân viên phục vụ đang quỳ trên sàn rơi nước mắt.

“Liếm mau!” Người đàn ông quát tiếp.

Cô gái thút thít, cơ thể hơi cúi xuống.

Đồng Đồng Tâm nhíu mày, vừa muốn đi tới thay cô gái đó giải vây, lại bị Vãn Hà một tay cản lại.

“Ở ‘Dạ Mị’, đừng làm ‘thánh mẫu’! Nơi này, ‘thánh mẫu’ sẽ không sống được!” Vãn Hà sớm đã nhìn quen rồi.
 

Đồng Đồng Tâm liếc nhìn Vãn Hà, lần nữa quay đầu nhìn về phía cô gái, cô gái đó cúi người trên sàn, thật sự đang liếm một chiếc giày da màu đỏ sẫm cao cấp.

“Đừng nhìn nữa, đi thôi! Sau này, cô cũng phải cẩn thận một chút cho tôi.” Vãn Hà túm cổ tay của Đồng Đồng Tâm, kéo cô đi sáng một lối khác.

“Sau này, nơi này là phòng trang điểm riêng của cô, trước mắt là khu làm việc, sau cái tủ có giường nằm, là nơi cô nghỉ ngơi.” Không biết từ khi nào, Vãn Hà đã kéo Đồng Đồng Tâm đến trước một cửa phòng đang mở.

Đồng Đồng Tâm hoàn hồn lại, theo Vãn Hà đi vào trong phòng.

Trong căn phòng, có bàn trang điểm, đồng thời còn có hai dãy quần áo không cùng phong cách.

“Quần áo của chỗ này, là cung cấp miễn phí cho cô mặc khi lên sân khấu hát, nhưng cô phải bảo quản cho tốt, đừng làm hỏng. Biết rồi chứ?” Vãn Hà nói rồi, lại đưa cho Đồng Đồng Tâm một chiếc thẻ: “Cái này là thẻ ăn thẻ phòng và thẻ ra vào câu lạc bộ, sau khi tan làm, có thể đến nhà ăn của nhân viên ở tầng một để ăn đêm.”

“Được, cảm ơn ạ.” Đồng Đồng Tâm sau khi nhận lấy chiếc thẻ thì khẽ gật đầu.

Vãn Hà lại nói: “Mấy phòng sát vách cô là mấy phòng ở của nhân viên quản lý nam. Vì thế, chỗ này không an toàn. Buổi tối cô nếu như muốn qua đêm ở đây, cô tốt nhất nhớ khóa trái cửa.”

“Cảm ơn lời nhắc nhở của chị Vãn Hà.” Đồng Đồng Tâm cúi người nói.

Vãn Hà liếc nhìn Đồng Đồng Tâm, lần nữa cảnh cáo: “Nhớ kỹ cho tôi! Ở nơi này, gặp phải chuyện của người khác, đừng lo chuyện bao đồng, đừng nhúng tay vào, đừng thử làm thánh mẫu đi cứu vớt người khác!”

“Hiểu rồi.” Đồng Đồng Tâm gật đầu.

Vãn Hà xoay người liền rời khỏi.

Mà người phụ nữ tên Vãn Hà này chân trước vừa đi, trong phòng sát vách lại xảy ra chuyện.

Đồng Đồng Tâm vừa chuẩn bị đi vào phòng, chỉ nghe thấy trong phòng sát vách truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Chủ quản, tôi cầu xin anh. Đừng trừ lương của tôi có được không?”

“Không trừ lương của cô thì cô không nhớ kỹ! Ai kêu người cô đắc tội là cậu Quý!” Người chủ quản dùng lời lẽ gắt gỏng mà mắng.

“Là anh ta cố ý! Hu hu---” Cô gái khóc lóc phản bác.

Danh sách truyện HOT