Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Âu Tuấn lúng túng thì thầm nói: "Em biết là được."

Giản Linh nhìn đám đồng liêu: "Được rồi, các anh về phòng ngủ hết đi, Âu Tuấn làm thức ăn cho tôi."

Mọi người vẫn đứng yên, trong mắt lộ ra sự khao khát sâu xa.

Giản Linh ôm chặt cổ Âu Tuấn, cô chán nản nhìn họ: "Mấy người còn có nhân tính không! Tôi cũng được tạm coi là bệnh nhân đấy! Bệnh nhân! Vậy mà mấy người còn muốn giành đồ ăn với tôi ư?" 

Lục Phi mỉm cười: "Sao đội trưởng Giản lại nói thế, sao chúng tôi lại giành với cô chứ, chúng tôi chỉ uống chút canh là được rồi."

Giản Linh: "Canh?"

Lệ Cẩm Hà gật đầu: "Đúng vậy, thiếu tá Âu hầm một nồi canh, chính là loại lúc ăn ở Nông Gia Nhã! Gà và cá nấu chung một nồi! Gà là có sẵn trong tủ lạnh, còn cá là sau đó vớt trong ao là cá của hồ chứa nước! Thơm lắm!"

Giản Linh mỉm cười: "Thiếu tá Âu thật là đảm đang."

Giản Linh biết hình dáng của những con cá trong ao đó, con nào cũng to, chắc chắn nồi canh này không nhỏ, thế nên cô hào phóng vẫy tay: "Đi nào, theo đội trưởng Giản đi uống canh!"

Mọi người đều vui lên.

Cùng nhau đi vào nhà ăn của công quán, lúc Giản Linh ăn đến miệng toàn là dầu mỡ thì đột nhiên nhớ ra: "À, Nick đâu? Lần trước tôi mua loại thịt bò cao cấp đó, không phải anh ấy cũng khá thích sao? Tôi còn cất muốn miếng trong tủ lạnh cho anh ấy."

Huyết tộc cơ bản ngoài máu ra thì không cần loại thức ăn nào khác.

Nhưng không phải hoàn toàn không thể chạm vào, ví dụ như loại thịt vẫn chưa hết vị máu đó, loại thịt tươi ngon mà chưa nấu chín, huyết tộc vẫn có thể ăn một chút.

Giản Linh cũng là nhớ đến Anh Anh Quái đáng thương bị Âu Tuấn làm cho sợ hãi liên tục, nếu không phải có Lục Phi và Lệ Cẩm Hà ngăn cản, có thể Âu Tuấn còn muốn đến kho an toàn lấy máu của Anh Anh Quái…

Giản Linh hơi đồng tình với Nick.

Lục Phi cả miệng đều là thịt gà, anh ta ngồm ngoàm nói: "Trời vừa tối là anh ấy đã đi rồi." Anh ta vuốt miệng nói: "Hì hì, dù sao Nick cũng không ở đây, đội trưởng Giản, chi bằng cho tôi miếng thịt bò đó đi?"

Giản Linh giả vờ như không nghe thấy, dù sao thời gian Nick và mấy người bọn họ làm việc và nghỉ ngơi đều đảo lộn, ban ngày luôn không được đi đâu hết, buổi tối xuất quỷ nhập thần cũng là bình thường, mọi người đều quen rồi, Giản Linh cũng không hỏi nhiều.

Lục Phi thấy Giản Linh giả vờ như không nghe thấy nên anh ta cũng giả vờ như lúc nãy không nói gì, không có vẻ gì là mất tự nhiên, anh ta vô cùng ung dung đổi chủ đề khác.

"Không ngờ rằng ngẫu linh hung dữ như vậy mà lại bị đội trưởng Giản tinh lọc, lợi hại, sức mạnh của bộ đặc thù chúng ta được đội trưởng Giản nâng lên một bậc, đã đột phá bước đầu trong lĩnh vực tinh lọc ngẫu linh!"

Giản Linh ngước lên nhìn Lục Phi: "Cho dù anh khen tôi như vậy, tôi cũng sẽ không cho anh miếng thịt bò đó đâu."

Lục Phi bĩu môi: "Tôi giống một người chỉ vì một miếng thịt bò mà nịnh hót ư?"

Mọi người: "Giống."

Lục Phi: "...Mấy người như vậy là sẽ mất đi bé cưng đấy."

Âu Tuấn nghe Lục Phi nói như vậy thì chỉ thấy quen tai, sau đó thì nhớ ra Giản Linh đã nhiều lần nói như vậy, cũng không biết là cô dạy hư Lục Phi hay là cô bị Lục Phi dạy hư.

Giản Linh cũng gần như ăn no rồi, trong giọng nói nịnh nọt của Lục Phi lại nhắc đến ngẫu linh.

Giản Linh buông đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc hơn rất nhiều: "Nói đến cô bé ngẫu linh này, trong lòng tôi luôn thấy hơi không hợp lý."

"Chỗ nào không hợp lý."

Mọi người bỗng chốc dừng ăn.

"Những lời mà cô bé nói làm tôi thấy hơi không hợp lý." Giản Linh giơ tay lên đỡ cằm, cô hơi nheo mắt, suy nghĩ một chút.

Giản Linh: "Mọi người cũng biết, ngẫu linh đều là trẻ con, khi đã nhận định việc gì thì sẽ tin chắc, không nghi ngờ, sẽ nước đổ lá khoai, cho nên rất khó tinh lọc, gần như là không thể nào, cho nên trước đây chỉ cần là vụ án của ngẫu linh, cuối cùng đều sẽ kết thúc bằng sự diệt vong, nhưng mà cô bé ngẫu linh này, Lâm Hiểu Hiểu lại thành công bị tinh lọc…"

"Vậy không phải là chuyện tốt ư?" Tần Đường Hạ hỏi.

Giản Linh gật đầu: "Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng trước khi đi, Lâm Hiểu Hiểu nói năng lực của tôi rất mạnh, trên thế giới này cần rất nhiều những người có năng lực giống như tôi, cô bé nhắc nhở tôi phải cẩn thận một chút. Vả lại lời của cô bé làm tôi cảm thấy… rất chín chắn. Không giống như giọng điệu của cô bé sáu tuổi."

Âu Tuấn nhíu mày: "Như vậy thì có gì không đúng ư?"

Lục Phi thu lại nụ cười trên mặt, anh ta hơi nhíu mày, trả lời câu hỏi của Âu Tuấn: "Quả thực là hơi kỳ lạ. Bởi vì chấp niệm của ngẫu linh rất sâu, ngoại trừ trả thù, làm chuyện ác ra thì sẽ không làm chuyện gì khác, theo lý thì tính cách và trí thông minh của cô bé sẽ dừng lại ở tuổi khi còn sống, vả lại cũng sẽ không dễ chấp nhận chuyện gì mới đúng, theo lý thì chắc sẽ không nói những lời như vậy với Giản Linh mới đúng."

Lục Phi nhìn Giản Linh, anh ta hỏi: "Đội trưởng Giản, cô cảm thấy ngẫu linh bị người ta lợi dụng ư?"

Giản Linh suy nghĩ một lát, cô gật đầu: "Dù sao nghĩ một chút cũng vẫn thấy có rất nhiều manh mối, mỗi năm cô bé gây án đều ở những thành phố khác nhau, cho nên không hề thu hút nhiều sự chú ý. Nhưng thật ra, bình thường thì ngẫu linh sẽ không đổi chỗ, bởi vì khi còn sống chúng nó chưa từng đi nhiều nơi. Chỉ là bây giờ cô bé đã tinh hóa rồi nên cũng không có cách nào để kiểm chứng…"

Âu Tuấn nghe cô nói thế thì nhíu mày, anh hỏi Giản Linh: "Mọi người nói ngẫu linh bị người ta lợi dụng? Là người ư?"

Giản Linh quay đầu nhìn Âu Tuấn, sau đó cô gật đầu: "Ừ, người, cho nên, có nhiều lúc, người còn đáng sợ hơn ma. Anh có biết loại người xấu bắt trẻ con không, sau đó nếu những đứa bé không bán được, thì sẽ làm câm, làm tàn phế, lợi dụng sự đáng thương của đứa bé để bắt chúng ăn xin."

Đương nhiên Âu Tuấn hiểu ý của Giản Linh, có người có thể vì lợi ích mà làm những chuyện cực kỳ bi thảm như vậy. Họ còn độc ác với con người như vậy, hung linh bị lợi dụng, hình như cũng không phải là chuyện không thể.

Giản Linh nghiêm túc nói: "Cho dù là oán khí hung thần, hay là linh lực dị năng, xét cho cùng thì đều là năng lượng kỳ lạ và đặc biệt, người có lòng dạ đen tối thèm muốn cũng không phải là chuyện không thể. Loại người có lòng dạ xấu xa này cũng được tính trong phạm vi tội phạm dị năng, tiến đánh tội phạm dị năng cũng là nhiệm vụ của bộ đặc thù chúng ta."

Con khỉ cười đùa cợt nhả hiếm khi có lúc nghiêm túc như vậy, mà người bình thường còn cười đùa cợt nhả hơn cả cô là Lục Phi lúc này cũng có vẻ nghiêm túc đến mức kỳ lạ.

Lục Phi khẽ nói: "Đội phó Âu, có thể anh không biết, đối phó với loại người có lòng dạ đen tối này, có lúc còn nguy hiểm và khó giải quyết hơn hung linh quỷ dữ. Người tiền nhiệm hy sinh vì nhiệm vụ của bộ đặc thù lúc trước, dường như không chết dưới hung linh quỷ dữ, họ toàn là hy sinh trong lúc đối phó với những con người có lòng dạ xấu xa này."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT