Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hai bà mẹ trốn trong bui cỏ nhìn trộm, cũng không có ý định bước đến, bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ, nào đâu có hay Âu Tuấn và Giản Linh đều không phải đèn cạn dầu, đã sớm phát hiện ra bọn họ rình trộm rồi.

Giản Linh khoác tay Âu Tuấn tung tăng đi qua cửa tòa nhà, đứng chờ trước cửa thang máy.

Bên cạnh thang máy là cửa ra lối thoát hiểm của tòa nhà, cửa không khóa, bên trong tối om.

Hình như tất cả các khu chung cư đều như thế, lối vào thang máy không mấy sáng sủa, ánh sáng lờ mờ tối tăm. 

Không biết có phải ảo giác hay không, bóng đèn đột nhiên lóe lên một cái.

Âu Tuấn loáng thoáng nghe thấy tiếng bóng đèn nổ lách tách, sau đó ngọn đèn mờ mờ kia chớp nháy lúc sáng lúc tắt.

Qua khóe mắt anh nhìn thấy rõ ràng có một bóng trắng bay lơ lửng ở cửa thoát hiểm, như thể chợt hiện ra trong không khí.

Trong phút chốc, đầu Âu Tuấn như muốn nổ tung. Trước đây cho dù gặp phải tình huống khó giải quyết cỡ nào, hay là kẻ thù hung ác ra sao, anh đều có thể bình tĩnh mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.

Nhưng giờ phút này tim anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ở chỗ cầu thang xuất hiện bóng trắng đáng ngờ thì không nói, nhưng sau khi ngọn đèn chớp nháy trở về bình thường thì bóng trắng cũng biến mất giống như ảo ảnh chưa từng tồn tại vậy.

Âu Tuấn bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập thình thịch, không được trăm tám thì cũng phải trăm rưỡi nhịp một phút.

Vẻ mặt anh vẫn trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng. Anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu tự thuyết phục mình “tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy,…”

Ngọn đèn cũng không chớp nháy nữa, mà bóng trắng ở cửa thoát hiểm cũng không xuất hiện lần nữa

Âu Tuấn liếc mắt nhìn Giản Linh, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như thường.

Anh hơi cau mày, rốt cuộc đây là do cô cứng vía hay vốn dĩ cô không phát hiện ra? Như thế mà cũng không biết xấu hổ mở mồm tự xưng là Giản đội trưởng của bộ đội đặc thù vì nhân dân phục vụ.

Đinh!

Có thang máy xuống đến tầng một. Lúc cửa thang máy từ từ mở ra, trong đầu Âu Tuấn tưởng tượng ra muôn vàn tình huống nguy hiểm, nếu cửa thang máy mở ra bên trong có một bóng ma bay lơ lửng mặt đối mặt với anh thì…

Rốt cuộc anh sẽ muốn đẩy Giản Linh vào trong thang máy để cô vì nhân dân phục vụ hay là kéo cô chạy trốn trong vui sướng đây?

Rất may, trong thang máy không có gì.

Cửa thang máy đóng lại.

Lúc này Giản Linh mới thả tay anh ra, sau đó bắt đầu thấy xấu hổ ngại ngùng.

Cô ho khẽ, không biết nên nói cái gì.

Âu Tuấn vì chuyện bóng trắng ở trước cửa lúc nãy nên không có tâm trạng để ngượng ngùng hay xấu hổ, nhưng vẫn tinh ý phát hiện ra Giản Linh đang xấu hổ, bởi vì khuôn mặt trắng nõn của cô lúc này đang đỏ bừng.

Âu Tuấn vỗ tay một cái, nói: “Dùng linh hồn ca sĩ hát một bài đi, bài gì cũng được, cho đỡ ngại ngùng.”

Cũng là để thuận tiện giảm bớt tâm trạng căng thẳng do chuyện bóng trắng kia của anh. Giọng hát của linh hồn ca sĩ có uy lực như thế mà lại để cho anh mua vui.

Mặt Giản Linh càng nóng hơn, cô trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn hắng giọng, ngâm nga hát: "Anh là loại đàn ông nào, anh là loại đàn ông nào!"

Âu Luật nghe lời bài hát này liền cau mày.

Anh cau mày thì Giản Linh lại thấy vui vẻ, mặt mũi tươi cười tiếp tục hát Anh là loại đàn ông nào, đi về đến nhà.

Âu Luật vào phòng tắm, định xối nước lạnh cho bình tĩnh lại một chút, xóa sạch ký ức về bóng trắng quỷ dị ngoài hành lang kia đi.

Giản Linh cũng không nhận thấy tâm trạng bất thường của anh, nhưng tất nhiên cô nhìn thấy bóng trắng ở hành lang lúc nãy.

Từ nhỏ cô đã có thể trông thấy những thứ này, cho nên cũng luyện ra được vẻ mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến, một phần cũng là để người bên cạnh không sợ hãi vì năng lực này của cô.

Vì vậy, ngay khi về đến nhà, lúc Âu Tuấn đi vào phòng tắm, Giản Linh ngồi dựa lưng trên ghế sô pha, hai chân gác lên bàn trà.

Sau đó nói khẽ: “Xuất hiện đi.”

Giản Linh vừa dứt lời, phía trước bàn trà đột nhiên xuất hiện một bóng trắng.

Đó là một ma nữ, mặc quần áo màu trắng, mái tóc vừa đen vừa dài che gần hết khuôn mặt, chỉ chừa lại một khe hở, lộ ra màu trắng bệch chết chóc của khuôn mặt cô ta.

Giản Linh cau mày: "Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đứng có xuất hiện trong cái bộ dạng này nữa! Như này có gì hay chứ, chẳng lẽ ma nữ thì phải có bộ dạng này sao?”

Ma nữ chậm rãi giơ ​​một bàn tay trắng xanh lên, từ từ vén mái tóc dài đang che khuất mặt ra, để lộ khuôn mặt trắng bệch chết chóc vô cùng xinh đẹp.

Khuyết điểm duy nhất đó là trong mắt cô ta không có con ngươi, mà chỉ toàn lòng trắng.

Ma nữ cong môi nói: "Tôi thích như này đấy! Dù sao cũng không dọa được cô!”

Giản Linh liếc nhìn cô ta: “Biến đôi mắt trở về cho tôi.”

“Ài dà.” Ma nữ nói, đôi mắt chỉ có lòng trắng đảo một vòng, sau đó lại xuất hiện con ngươi. Lúc này nhìn cô ta rất giống người bình thường, chỉ có làn da trắng bệch là khác biệt.

Giản Linh cau mày nói: "Hạ Ly, sau này ít xem phim ma với Lục Phi thôi, học cái tốt không học, lại học hóa thành mấy bộ dạng kinh hãi như vậy? Cô có thể xem mấy blogger trang điểm làm đẹp gì đó rồi sửa soạn lại cho xinh đẹp được không?”

Giản Linh giơ ngón tay chỉ vào ma nữ Hạ Ly: “Giống như bộ dáng vừa rồi của cô, nếu có một người có sức mạnh tâm linh lớn chống lại được từ trường, vinh dự nhìn thấy bộ dạng này của cô thì sẽ kinh hãi cỡ nào chứ, đến lúc đó tôi phải xử lý cô theo quy định, cô có vui không?”

“Đội trưởng Giản, cô chẳng thú vị gì cả!” Hạ Ly bĩu môi, buồn bực nói.

Sau đó thân hình lượn lờ, đôi mắt nhìn về phía phòng tắm.

Tròng mắt suýt nữa là rớt ra ngoài.

“Mắt sắp rớt ra ngoài rồi kìa.” Giản Linh có lòng tốt nhắc nhở một câu.

Ma nữ Hạ Ly cười ha ha hai tiếng: "Đội trưởng Giản! người đàn ông của cô đẹp trai quá! Tại sao khi xưa tôi còn sống lại không có người bạn trai đẹp trai như vậy chứ..."

“Đại khái có lẽ là do nhà cô không có mỏ.” Giản Linh không thèm đếm xỉa nói một câu, nhìn thân hình Hạ Ly bay về phía phòng tắm.

Giản Linh đứng dậy, nhanh nhẹn nhảy qua bàn trà, trong tay có chút linh lực, nhéo lỗ tai ma nữ Hạ Ly: "Cô đàng hoàng lại cho tôi! Tôi còn chưa được nhìn mà cô đã muốn chui vào nhìn rồi à?”

Hạ Ly kêu la oai oái, đột nhiên con ngươi lại biến mất.

“Đem mắt trở lại ngay cho tôi!” Giản Linh nói.

Hạ Ly ấm ức đem mắt trở về, bắt đầu khóc lóc, tiếng khóc của cô ta vang lên làm đèn trong phòng bếp cứ lóe lên rồi lại tắt, vòi nước trong phòng bếp và trong nhà tắm đồng loại xả nước.

Cùng lúc đó, cả người Âu Tuấn cứng đờ đứng dưới vòi hoa sen, thân người hoàn mỹ không một mảnh vải, nước đọng trên người từ từ chảy xuống.

Sắc mặt Âu Tuấn tái nhợt nhìn đèn trong phòng tắm chớp nháy liên tục, còn có cả vòi hoa sen và vòi nước trên bồn rửa mặt rõ ràng không vặn mở mà tự chảy nước ào ào.

Trên người anh nổi lên một tầng da gà mỏng.

Vẻ mặt Âu Tuấn nghiêm trọng, khổ sở nhắm chặc chẽ hai mắt lại.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT