Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Giản Linh chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, tiến lên một bước nói: “Nếu đã như vậy thì sau này bữa sáng của tôi là sẽ do anh phụ trách đi.”

Âu Tuấn nâng tay bịt lên lỗ tai của mình và nói: “Tín hiệu không tốt…”

“Thiếu tá Âu…”  Giản Linh tiếp tục chơi xấu, nhìn thấy bộ dạng giả bộ không hiểu của anh, cô kéo dài thanh âm làm nũng: “Anh hai Âu, đội trưởng Âu, Âu Tuấn…”

Âu Tuấn bị cô tìm đủ mọi cách quấy rầy, anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục giả vờ như không nghe thấy thì với tính cách của Giản Linh, không chừng sẽ nằm ăn vạ cho mà xem.

Âu Tuấn suy nghĩ một lúc liền nói: “Bữa sáng của cô, tôi phụ trách cũng được, nhưng mỗi sáng cô đều phải dậy sớm tập luyện với tôi.”

Giản Linh trợn tròn mắt, ánh mắt hốt hoảng, sau đó cô lấy tay bịt lỗ tai mình lại: “Tín hiệu không tốt, nửa câu sau không nghe thấy gì cả.”

Âu Tuân dở khóc dở cười, thật đúng là, nói về chơi xấu thì ngoài anh ra còn ai có thể là đối thủ của Giản Linh chứ?

Anh đứng dậy nói: “Tóm lại chúng ta sẽ tập luyện vào buổi sáng sau mỗi bữa ăn, ăn xong tôi sẽ đem cơm đi vứt, nếu cô không chịu cùng với tôi tập luyện thì một hạt cơm cũng sẽ không có đâu.”

Giản Linh chép miệng: “Âu Tuấn, anh chơi xấu.”

Âu Tuấn nhếch miệng, thần sắc kinh ngạc nói: “Giản Linh, cô thấy sao.”

Đương nhiên Giản Linh rất không cam tâm tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn gượng cười đồng ý.

Âu Tuấn vô cùng hài lòng khi thấy dáng vẻ này của cô, anh vỗ vỗ bả vai của Giản Linh nói: “Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục hẳn, tạm thời chưa tính đến chuyện này, đợi sau khi cơ thể khỏe lại…”

Âu Tuấn còn chưa nói xong, Giản Linh liền cắt ngang: “Cơ thể tôi quanh năm suốt tháng đều không khỏe!”

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, cố gắng tỏ ra thật đáng thương, nhưng cuối cùng cô cũng đành nhắm mắt, nắm chặt tay thành quyền nói: “Âu Tuấn, tùy anh dàn xếp…”

“Nếu đã như vậy xem ra cũng không cần có ngoại lệ gì nữa.” Âu Tuấn nghiêm minh nói.

Giản Linh khổ sở một hơi, bộ đội tạo ra một thẳng nam thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Tuy nói không muốn nhưng sau khi được ăn no tâm trạng của Giản Linh sẽ tốt lên, sau này muốn tập luyện thì sao chứ, cô cũng nhanh chóng chấp nhận được thôi?

Thậm chí còn xung phong đứng ra nhận rửa chén nữa.

Âu Tuấn nhìn cô rồi nhìn vào đống chén bát kia, sau đó từ chối ý tốt muốn rửa chén của cô, cứu một cái chén còn hơn xây bảy tòa tháp…

“Tôi rửa cho là được rồi, cô đi thay quần áo đi, không phải nói muốn cùng tôi đi chuẩn bị gì đó sao.”

Giản Linh cũng rất tự giác, biết mình không giỏi việc nhà nên cũng không cần làm nữa, nhanh chóng đi thay quần áo.

Dọn dẹp xong hai người liền ra khỏi cửa.

Xe của Giản Linh vẫn đang đậu trong biệt thự nên cô thoải mái lên xe cùng tài xế của Âu Tuấn. Sau khi cô đặt điểm đến trong thiết bị chỉ đường của xe thì vui vẻ hướng mắt về phía Âu Tuấn nói: "Thiếu tá Âu, đi thôi."

Âu Tuấn nghe vậy thì liếc nhìn cô một cái, anh nhớ rằng mỗi khi lên xe dù có ra sao đi nữa thì cô đều có thể ngủ được, anh nhướng mày hỏi: “Cô muốn ngủ nữa sao?”

Giản Linh mỉm cười nói: “Tôi chỉ chợp mắt một chút, chỉ một chút thôi.”

Nói xong liền dựa lưng vào ghế ngủ rất ngon.

Âu Tuấn cũng thật hết cách với cô, xe chạy theo hướng dẫn của thiết bị chỉ đường và đi đến điểm dừng.

Anh nhìn thấy trang viên trước mặt kia có một tòa nhà nhỏ kiểu tây, cảm giác đã rất lâu đời rồi.

Trong đầu Âu Tuấn lập tức hiện lên hai chữ ‘công quán.’ Anh đã từng nghe thấy Giản Linh và người của bộ đội đặc thù nói đến sở chỉ huy của bọn họ ở thành phố Yên Ninh, người ta luôn nói đó chính là công quán.

Đại khái chính là tòa kiến trúc trước mặt này. Quả nhiên, khi xe dừng, Giản Linh liền tỉnh lại, cô ngồi thẳng lưng nói: “Tới rồi.”

Cô dụi mắt, quay đầu nói với anh: “Âu Tuấn, nơi đây chính là công quán, trụ sở của bộ đội đặc thù trong thành phố Yên Ninh.”

Âu Tuấn híp mắt nhìn tòa kiến trúc trước mắt: “Nó nằm ở vùng ngoại ô sao? Trông khá bình thường.”

Dù sao thì lối vào của nơi này cũng khá đặc biệt, ở chỗ khác sẽ có tên đầy đủ của từng đơn vị hay đại loại vậy, nhưng nơi này nhìn giống như một ngôi nhà bình thường hơn.

“Kỳ thật nơi này cũng không bình thường tới vậy.” Giản Linh vừa nói vừa cởi dây an toàn ra,  duỗi tay nắm lấy cổ áo anh, sau đó đưa mặt tới trước mặt anh.

Âu Tuấn biết cô muốn làm gì, hai lần trước cũng đều như vậy, hương thơm hấp dẫn trong hơi thở của cô tỏa ra và anh có thể nhìn thấy những thứ lấp lánh trong đôi mắt cô.

Bây giờ cũng vậy, hương thơm hấp dẫn phát ra từ trên người cô làm cho người khác say đắm.

Giản Linh làm anh định thần lại, Âu Tuấn lẳng lặng nhìn khuôn mặt đối diện, tự như có thể nhìn thấy trong mắt cô chứa đầy những vì sao sáng lấp lánh.

“Anh còn nhìn nữa.” Giản Linh nói rồi yên vị ngồi ở ghế phó lái, hướng mặt về phía công quán.

Âu Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên, anh đã nhìn thấy được một cảnh tượng khác.

“Việc này…” Âu Tuấn không chớp mắt nhìn về phía công quán, tòa nhà kiểu tây trước mắt so với lúc trước rõ ràng là không giống nhau.

Tòa nhà vẫn còn, trang viên cũng vẫn còn đó. Nhưng những gì bây giờ Âu Tuấn nhìn thấy như chỗ kiến trúc này cho dù là trang viên, cánh cổng sắt đen lớn, hàng rào bên ngoài hay thậm chí là sàn của ngưỡng cửa đều ánh lên những đốm sáng xanh lam đủ loại đủ kiểu.

Người bình thường không thấy điều này chắc hẳn sẽ cảm thấy nơi này chẳng qua chỉ là một nhà riêng mà thôi.

Ông Trương nhìn ra khỏi cửa sổ nhỏ ở phòng bảo vệ và nói: “Đội trưởng Giản?”

Giản Linh thò đầu ra ngoài cửa kính xe: “Bác Trương, là cháu, bác mở cửa cho cháu với.”

“À à được rồi!” Ông Trương cười cười đáp ứng, sau đó nhanh chóng đem cánh cổng sắt đen mở ra.

Giản Linh quay người nói với Âu Tuấn: “Anh có vào xem không?”

Âu Tuấn gật đầu, chiếc xe từ từ đi vào trong khuôn viên của công quán, khi đi ngang qua phòng bảo vệ ở cổng, anh thấy một ông già có đôi mắt hiền hậu khoảng chừng sáu mươi tuổi ở bên trong phòng bảo vệ, nhìn về phía anh và cười: “Cậu có phải là trợ thủ của đội trưởng Giản không? Lớn lên cũng đẹp trai đó chứ!”

“Chào bác.” Âu Tuấn gật đầu chào: “Cháu tên Âu Tuấn.”

“Được, được.” Ông Trương liên tục gật đầu: “Tiểu Âu à, sau này cậu cứ gọi tôi là bác Trương giống những người khác là được rồi.”

Xe hơi sau khi chạy vào sân, Giản Linh nói: “Bác Trương làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, tuổi bác ấy cũng đã cao, bác ấy sống trong một căn nhà nghèo, không có con cái, cũng không có người thân, lại có vóc dáng rất cao, dễ bị kích động bởi những thứ không sạch sẽ, cho nên làm bảo vệ ở đây rất phù hợp, tình tính cũng rất ôn hòa.”

Âu Tuấn nghe xong khẽ gật đầu, nhìn thấy chiếc Maserati của Giản Linh cùng với chiếc buick công vụ đang đậu ở đằng kia, chiếc xe của anh từ từ di chuyển qua bãi đậu xe bên cạnh.

Giản Linh tiếp tục nói: “Tuy rằng trước đây bác Trương không có người thân nào cả, nhưng khi làm bộ đội đặc thù ở đây, bác Trương đã quen được dì Lưu làm ở nhà ăn gần đó, hai người đang sống cùng với nhau.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT