Chương 1028: Có lòng tốt dỗ anh vui vẻ
Tân Sơ Hạ thúc giục: “Anh nhắm mắt lại, đưa tay ra, đợi lát nữa sẽ biết” Phó Diệc Phàm hơi nghi ngờ nhìn Tân Sơ Hạ, cuối cùng vẫn đưa tay ra, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tân Sơ Hạ mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi xách của mình ra một cây viết, cầm lấy tay Phó Diệc Phàm, rồi viết gì đó lên lòng bàn tay anh.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô cười nói: “Anh có thể mở mắt rồi” Phó Diệc Phàm mở to mắt, theo quán tính, anh cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, vậy mà lại chẳng có gì hết! Rõ ràng mới nãy anh cảm nhận được cô cầm thứ gì đó có hình dạng từa tựa một cây bút vẽ bậy lên lòng bàn tay anh mà.
Tân Sơ Hạ thấy thế, đắc ý nở nụ cười: “Tôi làm ảo thuật cho anh xem!”
“Ảo thuật gì?” Phó Diệc Phàm nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú.
Tân Sơ Hạ vươn hai tay, nắm lấy bàn tay to lớn vừa được cô tô vẽ kia của Phó Diệc Phàm như đang cầm lấy báu vật. Sau đó cô kẹp bàn tay anh giữa hai lòng bàn tay của cô, rồi nhắm mắt lại, niệm một tràng câu thần chú mà không ai nghe hiểu gì.
Cô lấy tay ra, mỉm cười nói: “Anh xem nè!”
Phó Phàm đánh mắt về phía lòng bàn tay mình, chỉ thấy trên đó xuất hiện một icon gương mặt tươi cười màu xanh nhạt.
“Ngây thơ” Anh nói. Nhưng Tân Sơ Hạ lại chú ý thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên một tẹo. cô không thèm để ý, đáp: “Ngây thơ thì ngây thơ!
Dù sao anh vui vẻ là được.”
“Có thể rửa đi không?”
Tân Sơ Hạ cố ý nói dối: “Trời ơi! Nguy rồi! Rửa không ra!”
Mặt Phó Diệc Phàm tức khắc tối lại.
Diệc Phàm hỏi Tân Sơ Hạ không nhịn được mỉm cười: “Không sao dâu, dù gì ở nhiệt độ bình thường, nó sẽ không xuất hiện, chỉ khi giống hồi nãy, tăng nhiệt độ nơi lòng bàn tay lên thì nó mới xuất hiện”
Cô nói xong, Phó Diệc Phàm nhìn xuống lòng bàn tay mình, icon khuôn mặt tươi cười kia quả thật đang từ từ biến mất.
“Chiếc bút đó mua chỗ nào?” Phó Diệc Phàm tò mò hỏi.
Tân Sơ Hạ lắc đầu, trả lời: “Bên ngoài mua không được, là tôi tự chế ra từ một thân của một loại thực vật thân thảo.”
“Hâm nóng lên sẽ xuất hiện, thú vị đấy tứ” khóe miệng Phó Diệc Phàm khẽ nhếch, sau đó anh chợt mở miệng nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Thì ra là vậy.”
“Thì ra là vậy cái gì?” Mặc dù Tân Sơ Hạ không hiểu ý nghĩa câu nói của Phó Diệc Phàm, nhưng mà cô có cảm giác hình như Phó Diệc Phàm vô cùng có hứng thú với cây bút trong tay cô, vì thế cô đưa cây bút trong tay mình ra trước mặt Phó Diệc Phàm: “Nếu anh có hứng thú, rất thích cây bút này, vậy tôi sẽ tặng nó cho anh miễn phí vậy!”
“Cô cứ giữ lại đi, tôi không cần” Phó Diệc Phàm nhàn nhạt nói, lúc này anh đang cúi đầu nhìn di động, có vẻ như đang nhắn tin cho ai đó.
Tân Sơ Hạ không có ý định đi nhìn lén nội dung tin nhắn của Phó Diệc Phàm, cô chủ động dời tâm mắt, quay mặt nhìn về phía cửa kính xe bên cạnh.
Trên màn hình điện thoại trong tay Phó Diệc Phàm hiện ra một dòng chữ đang được gõ: “Thử đun nóng nó lên xem sao” Sau đó, trong xe tĩnh lặng chốc lát. Điện thoại di động của Phó Diệc Phàm nhận được hồi âm: “Thành công!” Nhìn thấy hai chữ đó, Phó Diệc Phàm nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn Tân Sơ Hạ đang ngẩn người ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ xe, nói: “Giữa trưa muốn ăn gì? Tôi mời”
Trên mặt Tân Sơ Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc, cô vội ngoái đầu lại nhìn Phó Diệc Phàm, hỏi lại: “Anh lại tính giăng bẫy tôi hả?”
“Không muốn đi thì thôi, xem như tôi chưa từng nói.” Phó Diệc Phàm cất điện thoại di động đi, lạnh nhạt nói.