Chương 1037: Tiếc là không có nếu như
“Một lời khó nói hết, cô đến đó thì sẽ biết thôi” Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói.
Tân Sơ Hạ thì lại vô cùng mong chờ, nói: “Vậy tôi sẽ xuống ngay” Sau khi cô xuống lầu thì thấy xe của Phó Diệc Phàm đang dừng ở ngay trước cổng của tòa cao ốc, tài xế của Phó Diệc Phàm là La Khiếu Đình đã mở cửa xe giúp cho cô.
Lúc Tân Sơ Hạ ngồi vào xe thì Phó Diệc Phàm đang gọi điện thoại.
Đầu bên kia của điện thoại là ai và người đó đã nói những gì thì không biết, cô chỉ nghe thấy Phó Diệc Phàm trả lời: “Được, tôi hiểu rồi “Ừm, hiểu”
“Như vậy đi” Phó Diệc Phàm chỉ nói đơn giản ba câu như thế thì tắt máy.
Sơ Hạ mỉm cười lên tiếng chào anh: “Tổng giám đốc Phó, chào Phó Diệc Phàm nghe cô gọi mình là tổng giám đốc Phó thì cảm thấy không quen nên nói: “Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Phó” “.* Tân Sơ Hạ liền bối rối, cô ta lập tức sửa lại: “Thôi được, Phó Diệc Phàm, anh muốn đưa tôi đi đâu?” “Khiếu Đình, cho xe chạy đi” Phó Diệc Phàm không trả lời Tân Sơ Hạ mà chỉ ra lệnh cho La Khiếu Đình.
Dường như La Khiếu Đình đã biết được Phó Diệc Phàm muốn đi đâu, anh ta không cần hỏi thì đã lái xe đi.
Tân Sơ Hạ ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện xe đang được lái ra khỏi thành phố, đi về phía ngoại ô.
Hơn nữa, dân cư cũng càng lúc càng thưa thớt.
Phó Diệc Phàm ngồi im lặng và thản nhiên bên cạnh cô, không nói với cô câu nào, việc này khiến Tân Sơ Hạ không chịu được nên lên tiếng hỏi: “Này, chắc không phải anh đem tôi đi bán đấy chứ?” Lúc này Phó Diệc Phàm mới phản ứng lại, hỏi ngược lại cô: chỗ nào đáng để bán không?” “Ít ra thì tôi cũng xinh đẹp, vóc dáng cũng ổn” Tân Sơ Hạ vừa nói dứt câu thì La Khiếu Đình ngồi trên ghế lái xe đã không kiềm được mà cười phá lên.
“Lã nào tôi đã nói sai rồi sao?” Tân Sơ Hạ đưa mắt nhìn về phía La Khiếu Đình rồi thắc mắc hỏi.
La Khiếu Đình nín cười, nghiêm túc nói: “Cô nói không sai” Dường như Tân Sơ Hạ không mấy hài lòng với câu trả lời đó của La Khiếu Đình, cô quay lại nhìn Phó Diệc Phàm rồi hỏi tiếp: “Vậy anh thấy thế nào?”
Phó Diệc Phàm nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới rồi khẽ nhích nhẹ khóe môi, cười như không cười rồi nói: “Cũng thường thôi: “Vậy thì anh nói thử xem, trong số những người phụ nữ mà anh từng gặp, ai là người đẹp nhất?”
Tân Sơ Hạ nhích người qua gần Phó Diệc Phàm thêm chút nữa rồi trêu chọc anh.
Phó Diệc Phàm liền trả lời mà không cần phải suy nghĩ: “Em gái tôi”
Tân Sơ Hạ buột miệng nói: “Tôi cũng cảm thấy em gái của anh rất xinh đẹp” Nhưng lúc cô nói ra câu đó thì khuôn mặt Phó Diệc Phàm lại như đơ cứng lại, anh hơi chau mày, chất vấn cô: “Cô gặp em gái tôi khi nào?”
Tân Sơ Hạ trả lời thẳng mà không hề có ý che giấu: “Chính là lần tôi giúp công chúa điều tra em gái anh, khi mua được tài liệu về em gái anh ở chợ đen, trên tài liệu có ảnh của cô ấy” “Sau này tốt hơn hết cô nên bớt lui tới những chỗ như chợ đen đó đi”