Chương 1073: Khi nào thì đăng ký kết hôn?
“Nó chăm sóc con lâu như vậy, là bố của con, bố quả thật cũng nên ra mặt cảm ơn” Giọng điệu của Tân Vũ Bảo rất bĩnh tĩnh, không nghe ra bất kỳ sự khác thường nào.
Tân Sơ Hạ mừng rỡ trong lòng, nhịn không được phấn khởi khoe khoang về Phó Diệc Phàm: “Bố, con nói cho bố nghe, Phó Diệc Phàm không chỉ quan tâm con mà còn giúp đỡ con rất nhiều chuyện”
“Nếu đã như vậy, bố chọn nhà hàng xong sẽ qua đón con” Tân Vũ Bảo ôn hòa nói.
Tân Sơ Hạ vui mừng đáp: “Vâng ạ.”
Bên này, sau khi Tân Vũ Bảo gọi cho Tân Sơ Hạ xong lại nhấc máy nhấn số của Phó Diệc Phàm.
Sau khi điện thoại đã kết nối, Phó Diệc Phàm chủ động ân cần hỏi thăm một tiếng: “Chào chú Tân ạ”
Tân Vũ Bảo không vòng vo mà nói luôn vào vấn đề: “Buổi tối muốn mời cậu ăn một bữa cơm, cậu có rảnh không?”
“Chú Tân là vì chuyện hợp đồng ký kết giữa con và con gái chú sao?”
“Đúng”
“Cháu không rảnh”
Ngay khi lời nói của Phó Quân Tiêu vừa dứt, Tân Vũ Bảo trực tiếp cúp điện thoại.
Tân Vũ Bảo khó chịu một hồi, lại gọi điện thoại đến cho Tân Sơ Hạ.
Tập đoàn Vân Hàng, phòng tổng giám đốc.
Không tới vài phút, Phó Diệc Phàm đã nhận được điện thoại của Tân Sơ Hạ gọi tới.
Phó Diệc Phàm nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng lơ đãng cười gian xảo, sau đó bình tĩnh nhấn xuống nút nghe.
Giọng nói trong trẻo của Tân Sơ Hạ truyền đến từ tai nghe: “Phó Diệc Phàm, tối nay tôi mời anh ăn cơm”
“Bố cô bảo cô nói à?” Phó Diệc Phàm hỏ ” một tiếng, giải thích nói: “Cho dù bố tôi không nói tôi cũng có thể mời anh ăn cơm. Anh đã giúp tôi rất nhiều, còn mang Lốc Xoáy cho tôi nữa, tôi muốn cảm ơn anh”
“Được, cô gửi cho tôi thời gian và địa chỉ, tôi sẽ đến đúng giờ” Phó Diệc Phàm thẳng thắn nhận lời.
Tân Sơ Hạ vui vẻ nói: “Chúng ta không gặp không về. Đợi tôi gửi cho.
anh thời gian và địa chỉ nhé.”
“Ừ” Phó Diệc Phàm trả lời, nói chuyện điện thoại với Tân Sơ Hạ xong liền dặn dò thư ký hủy bỏ buổi xã giao tối nay.
Tân Sơ Hạ bên này nhanh chóng gửi cho Phó Diệc Phàm thời gian và địa chỉ mà Tân Vũ Bảo đã đặt.
Lúc Tân Vũ Bảo lái xe tới đón cô, cô hoàn toàn ném hết những chuyện khó chịu đi.
Ngồi trong xe, Tân Sơ Hạ vui vẻ chia sẻ tiến độ nghiên cứu của mình cho Tân Vũ Bảo nghe: “Bố, đợi tới khi sản phẩm của con hoàn thành, con nhất định sẽ cho bố xem con gái của bố giỏi thế nào”
Tân Vũ Bảo nghe vậy chỉ tập trung lái xe mà không nói lời nào.
Khi bọn họ đi qua một con đường ít xe cộ, Tân Sơ Hạ ngồi sát cửa xe, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy Tống Vân Thùy đang đứng trước một chiếc xe hơi màu đỏ hồng, nắp xe mở ra như đang được sửa, theo bản năng hô lên một tiếng: “Bố, con nhìn thấy Tống Vân Thùy, cô ta hình như đang gặp chuyện phiền phức”
Tân Vũ Bảo nhìn qua gương chiếu hậu, không nói gì bèn quay đầu xe.
Sau đó xe dừng lại bên cạnh Tống Vân Thùy, Tống Vân Thùy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người xuống xe là Tân Vũ Bảo: “Chú Tân, sao chú lại ở đây?”
Tân Vũ Bảo đi đến trước mặt cô ta, chỉ vào đầu xe hơi nói: “Chú đưa Sơ Hạ đi có chút chuyện, xe cháu làm sao vậy?”
“Cháu cũng không biết là có vấn đề gì, xe đi đến giữa đường thì đột nhiên tắt máy. Cháu xem xét một lúc rồi cũng không phát hiện ra vấn đề gi Tối nay cô ta muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của đồng nghiệp, vốn định tự có thể khắc phục sự cố, nhưng không ngờ đã hơn một tiếng trôi qua rồi, cô ta không đến kịp.
Tân Vũ Bảo có thể thấy được cô ta đã phơi nắng khá lâu rồi, nên nảy ra sáng kiến: “Vẫn là gọi người đến kéo xe đi sửa đi”
Tống Vân Thùy bất đắc dĩ gật gật đầu, cũng may là cô ta cũng không vội.
Tân Vũ Bảo thấy môi Tống Vân Thùy hơi khô, quay đầu nhìn về phía Tân Sơ Hạ đang trên xe, hô lên: “Sơ Hạ, lấy chai nước trên xe xuống đây cho chị con.”
Tân Sơ Hạ vừa nghe Tân Vũ Bảo nói Tống Vân Thùy là chị cô, vẻ mặt không vui cầm chai nước khoáng xuống xe, đi tới đưa cho tống Vân Thùy: “Này, của cô”
“Cảm ơn” Tống Vân Thùy cầm lấy chai nước, mỉm cười cảm ơn, sau đó mở nắp chại uống một ngụm.
“Con muốn đi đâu, chú lái xe đưa con đi” Tân Vũ Bảo thật lòng nói.
Tống Vân Thùy khéo léo từ chối: “Không sao đâu, cháu cũng không vội, cháu đợi xe cứu hộ tới lấy xe rồi bắt taxi đi cũng được”
Tân Sơ Hạ chèn thêm một câu: “Cô đứng ở đây không nóng sao?”
“Nếu Sơ Hạ đã mở miệng, vậy phiền chú Tân đưa con tới “nhà hàng hải sản”, con muốn đi dự sinh nhật đồng nghiệp” Tống Vân Thùy không hề từ chối.
Tân Vũ Bảo gật đầu nói: “Vậy cùng nhau đi, vừa hay chúng ta cũng tới đó”
Sau đó ba người cũng lên xe đi tới “nhà hàng hải sản”.
Chỉ là suốt quãng đưỡng, ngồi cạnh Tống Vân Thùy, Tân Sơ Hạ cũng không hề mở lời.
Ngược lại Tống Vân Thùy lấy từ trong túi ra một thỏi son đưa cho †ần Sơ Hạ nói: “Hôm qua tôi đi Pháp có mua hai thỏi son đỏ nhung cao.
cấp này, tặng cô một thỏi.”
“Cảm ơn. Cô giữ lấy mà dùng đi, tôi không dùng son” Tân Sơ Hạ thản nhiên đáp.
Cô thích bảo dưỡng làn da cho nên không mấy khi trang điểm.
Dù sao cô cũng đang nghiên cứu mấy thứ này. Cho dù đồ trang điểm có đắt tiền đến đâu dùng lâu dài cũng sẽ có hại.
Nhưng Tống Vân Thùy thì khác, vì đặc thù nghề nghiêp nên cô ta phải trang điểm mỗi ngày.
“Sơ Hạ, cho dù cô không cần tôi cũng mong cô sẽ nhận lấy nó. Dù sao tôi cũng thật lòng đối xử với cô như em gái ruột” Tống Vân Thùy ngữ khí ôn hòa nói.
Tân Sơ Hạ coi như nhìn thấu, chỉ cần cô và Phó Diệc Phàm không có quan hệ gì thì cái nhà này sẽ yên ổn: “Được, coi như nể mặt bố, tôi sẽ nhận nó, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ coi cô như chị gái đâu.”
Tống Vân Thùy không hề nhiều lời, chỉ mỉm cười.
Tới “nhà hàng hải sản”, Tống Vân Thùy cùng Tân Vũ Bảo và Tân Sơ Hạ tách ra tách ra ở tầng hai, đi đến ghế ngồi đồng nghiệp xếp sẵn.
Dù sao thì nhà hàng này ở thành phố Cung Huy rất nổi tiếng, cho nên đồng nghiệp của cô ta chọn chỗ này làm nơi tổ chức sinh nhật cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là Tân Sơ Hạ cứ cảm thấy bố mình Tân Vũ Bảo có gì đó rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ kỳ quái ở chỗ nào.