Chương 1090: Hy vọng đó là một cậu bé
Sau khi nghe những lời của Tống Vân Thùy, trong đầu Tần Sơ Hạ không hiểu tại sao lại nhớ những gì bố đã nói.
Bố nói, cô đến chậm một chút, Phó Diệc Phàm và Tống Vân Thùy đã lên giường thuận lợi với nhau rồi. Thí nghiệm của bố sẽ sớm có thể thành công rồi.
Thế nên…
Tần Sơ Hạ nghiêm túc nhìn về phía bụng của Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy hiện đang mặc một bộ đồ lam, bộ đồ càng làm cho cô ta tự toát lên một khí chất tao nhã tự nhiên.
Thể hiện rất rõ những đường cong vô cùng mềm mại trên cơ thể cô ta, chiếc bụng phẳng lì cùng với một vóc dáng cân đối.
Chẳng qua là trong cái bụng này, thật sự có đang che chở cho đứa con của Phó Diệc Phàm hay không?
Tần Sơ Hạ bắt đầu suy nghĩ về nó.
Hy vọng đó là một cậu bé!
Chỉ như thế, mọi người mới có thể được bình an vô sự…
Tống Vân Thùy trông thấy Tần Sơ Hạ chẳng những không ghen tị mà còn nhìn chằm chằm vào bụng mình, cô ta khẽ cau mày: “Cô nhìn chằm chằm vào bụng tôi làm gì?”
Tần Sơ Hạ bất giác giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn Tống Vân Thùy, nhếch mép cười một cách ngây ngô: “Không, không có gì! Chỉ muốn chúc mừng cô thôi!”
“Chúc mừng tôi?” Tống Vân Thùy sửng sốt, cũng may là cô ta có một đại não nhanh nhạy nên lập tức đã kịp thời phản ứng lại.
Chẳng lẽ Tần Sơ Hạ đã nhầm tưởng rằng cô ta và Phó Diệc Phàm đã có con với nhau? !
Tống Vân Thùy không khỏi cười thầm: “Cám ơn cô”
Tần Sơ Hạ lại nhìn chằm chằm vào bụng của Tống Vân Thùy, nhưng từ đáy lòng lại cầu nguyện: Ngàn vạn lần cũng đừng là bé gái nhé!
Tống Vân Thùy nhìn thấy Tần Sơ Hạ nhìn chăm chằm bụng của mình, vừa rồi còn cảm thấy buồn cười nhưng hiện tại đột nhiên có vẻ không được vui cho lắm: “Sơ Hạ, cô muốn làm gì tôi sao?”
Sau khi Tần Sơ Hạ nhận ra rằng mình có phần hơi thất lễ, liền mau chóng mím môi lại, nhanh chóng tìm cớ để lấp liếm: “Tôi nghe nói ông cụ Phó trọng nam khinh nữ. Ông cụ hẳn là hy vọng đứa chắt này của ông sẽ là con trai. Cô cũng nên biết, tôi nghe nói nhà họ Phó rất chú trọng đến việc nối dõi tông đường, cho nên, cô tốt nhất nên sinh một đứa bé trai hơn là một đứa bé gái. “
“Tôi sinh con trai hay con gái thì nó có liên quan gì đến cô? Sao cô lại để tâm đến thế chứ?” Tống Vân Thùy khoanh tay buông ra một nụ cười lạnh lùng trước Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ trông thấy nụ cười lạnh lùng của Tống Vân Thùy, liền thờ ơ đáp: “Đúng ha! Vậy thì tôi chúc cô và Phó Diệc Phàm sinh được đứa con khỏe mạnh, xinh đẹp!”
Tống Vân Thùy cau mày.
“Cô định về nhà sao? Tôi đưa cô về” Tần Sơ Hạ nói tiếp.
Tống Vân Thùy thản nhiên đáp: “Cám ơn, lát nữa anh Phàm sẽ tới đón tôi”
Tần Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Sao hôm nay cô lại cảm thấy mình thật sự “mặt nóng dán mông lạnh” với Tống Vân Thùy, Tống Vân Thùy không hề để tâm lời xin lỗi của cô một chút nào.
Nghĩ đến đây, Tần Sơ Hạ cười nói: “Vậy tôi về trước nhé!”
“Đi thong thả, không tiễn nhé” Tống Vân Thùy gật đầu.
Tần Sơ Hạ vẫy tay chào Tống Vân Thùy, cảm thấy Tống Vân Thùy chẳng hề hay biết chuyện gì, còn cảm thấy có một chút đáng thương cho cô ta.
Sau đó cô quay người và vội vã bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Điều mà cô hiện tại không thể nghĩ ra được chính là…
Tống Vân Thùy dường như không nghi ngờ bố cô, hơn nữa trông cô ta dường như rất vui vẻ chấp thuận chuyện kết duyên cùng Phó Diệc Phàm?
Con gái gặp những chuyện như thế này, chẳng phải sẽ truy cứu tìm ra sự thật đến cùng hay sao?
Thế nhưng…
Cuối cùng thì cô ta và Phó Diệc Phàm cũng sắp kết hôn, truy cứu hay không dù sao cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi Tần Sơ Hạ rời khỏi bệnh viện, Tống Vân Thùy một mình lái xe đến đài ngắm cảnh bên bờ biển.