Chương 108: Chứng minh giấc mơ của mình
Phí Ngọc Nam nhắc tới như vậy làm cho Đồng Kỳ Anh tỉnh ngộ, đột nhiên cô nhớ tới khuôn mặt đẹp trai của cậu Nhiên.
Làm sao cô có thể quên cậu Nhiên được?
Cái chuyện cô đã cứu người đàn ông kia…
Từ từ đã !
Vì sao anh ta lại muốn gặp cô?
Chẳng lẽ…
Anh ta đã biết cô là ai rôi sao?
Ông chủ Phí Ngọc Nam đã nói cho anh ta biết ư?
Đồng Kỳ Anh ra sức lắc đầu.
Không có khả năng xảy ra!
Lúc cô và Phí Ngọc Nam ký hợp đồng, trên hợp đồng đã xác nhận rằng Câu lạc bộ phải bảo vệ sự riêng tư của cô, sẽ không công khai thông tin cá nhân của cô cho bất kỳ người nào biết.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh có chút lo lắng không yên.
Đầu bên kia điện thoại, Phí Ngọc Nam sốt ruột hỏi han: “Kỳ Anh! Thật ra cô có lời muốn nói không? Tại sao lại không nói gì?”
Rốt cuộc giọng nói của ông chủ Phí Ngọc Nam cũng kéo Đồng Kỳ Anh trở về thực tại.
“ÀI Được! Tôi biết rồi” Đông Kỳ Anh hít một hơi thật sâu, mới tỏ vẻ bình tĩnh nói ra một câu.
Phí Ngọc Nam cười nói: “Vậy cô nhanh đến câu lạc bộ đi, chúng tôi chờ cô trong phòng.”
Chúng tôi sao?
Đồng Kỳ Anh giật mình, hay là, bây giờ cậu Nhiên cũng ở câu lạc bộ sao?
Không đợi Đồng Kỳ Anh trả lời, Phí Ngọc Nam lập tức cúp điện thoại.
Thành thục cất điện thoại, Phí Ngọc Nam nâng mắt nhìn về phía Phó Quân Tiêu đang ngôi trên sô pha, nịnh nọt mỉm cười nói: “Cậu Nhiên, trước tiên anh cứ ngồi ở đây một lát. Tôi đã gọi điện cho Kỳ Anh rồi, cô ấy sẽ lập tức đến đây ngay.”
Hôm nay, không biết cơn gió mát nào đã đưa “cậu Nhiên” đến đây.
Chuyện này rõ ràng có mục đích, ngoại trừ nhà hàng và khách sạn, “Dạ MỊ” lại không buôn bán các thứ khác.
“Cậu Nhiên” chưa bao giờ tìm ai, lại đặc biệt đến đây và trực tiếp tìm Phí Ngọc Nam ông ta, vừa mở miệng chính là muốn gặp Đồng Kỳ Anh.
Lần trước đã trải qua cảm giác bị vệ sĩ bên người của “cậu Nhiên” dạy dỗ, Phí Ngọc Nam lại gặp lại ông chủ lớn này, không thể không kính nể anh ta vài phần, cúi đầu khom lưng cung kính đối với anh.
“Tên thật của cô ấy là gì?” Phó Quân Tiêu cao quý ngôi trên sô pha, hai chân bắt chéo lên nhau.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, phủ lên gương mặt lạnh lùng của anh một tầng ánh sáng.
Phí Ngọc Nam cười như không cười nhếch miệng, khoát tay áo, khéo léo từ chối nói: “Chuyện này thì tôi thật sự không nói được! Dù sao lúc trước tôi và Kỳ Anh đã ký thỏa thuận phải giữ bí mật. Chỉ là, đợi Kỳ Anh đến đây. Cậu Nhiên có thể tự mình hỏi cô ấy”
Phó Quân Tiêu nhấch đuôi lông mày, đôi mắt đen sâu thắm, đột nhiên làm cho Phí Ngọc Nam không thể nhìn thấu được.
Quả thật, trước cả vị Cậu Nhiên này, cậu Lý là Lý Dạ Lạc cũng đã mở miệng đề cập qua với Phí Ngọc Nam về chuyện giá cả của Đồng Kỳ Anh.
Lý Dạ Lạc tự nguyện ra giá tiền rất cao, cố gảng đi theo Phí Ngọc Nam đòi mua Đồng Kỳ Anh “một đêm.
Mà Phí Ngọc Nam coi Đồng Kỳ Anh là em gái của chồng Đường Vãn Kiều, ông ta cũng nể mặt mũi của Đường Vãn Kiều, cho nên mới không đồng ý với Lý Dạ Lạc chuyện đó.
Bảng không, Phí Ngọc Nam thật sự đã sớm nghĩ đến chuyện mang Đồng Kỳ Anh ra bán.
Lý Dạ Lạc cũng thầy có cạy răng Phí Ngọc Nam thì ông ta ra cũng không nói nửa lời, mới để cho đàn em ra tay với Đồng Kỳ Anh.
Bỗng nhiên Phí Ngọc Nam cảm thấy ánh mắt của mình không đến mức tệ lắm, đã sớm phát hiện Đồng Kỳ Anh là cái cây hái ra tiên.
Lúc trước ông ta cho Đường Vãn Kiều đi khuyên nhủ Đồng Kỳ Anh nhưng không có kết quả, ông ta tưởng rằng sẽ không còn cơ hội nữa, nào ngờ rằng Đồng Kỳ Anh cô lại chủ động tìm tới trước cửa.
Trong lòng Phó Quân Tiêu quả thật có chút lo lắng, nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc ngồi im ở chỗ này chờ Đồng Kỳ Anh đến.
Anh có tình ý đối với Đồng Kỳ Anh, thậm chí là ngay cả ban ngày cũng đều mơ thấy cô.
Nếu không phải bởi vì mơ thấy cô, anh sẽ không đến chỗ này, muốn gặp mặt cô, thậm chí muốn xem nhan sắc thật ngoài đời của cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Phí Ngọc Nam cũng phát hiện ra, Đồng Kỳ Anh có chút chạm chập hơn ngày thường.
Theo lý mà nói, từ thời điểm nói chuyện với ông ta xong đến bây giờ thì Đồng Kỳ Anh phải đi đến nơi rồi mới đúng.
Nhưng mà đến giờ này vẫn không thấy Đồng Kỳ Anh đâu.
Trong lòng Phí Ngọc Nam đoán mò, đôi mắt di chuyển liên tục, trộm liếc mắt về phía Phó Quân Tiêu đang ngồi bên kia.
Phó Quân Tiêu rất bình tĩnh tự nhiên, giống như bản thân không ngại chờ đợi một khoảng thời gian dài như vậy.
“Ông chủ Phí, ông thật là… Giữa ban ngày ban mặt gọi Kỳ Anh nhà tôi đến gặp khách, nhất định phải trả lương cho Kỳ Anh của tôi!”
Lúc này, chưa thấy người đâu nhưng đã nghe thấy tiếng.
Lời của Đường Vãn Kiều vừa dứt, dáng người đẹp đế của cô ấy đã xuất hiện ở trước cửa văn phòng.
Phó Quân Tiêu nâng mắt nhìn về phía Đường Vãn Kiều, sắc mặt không thay đổi.
Đường Vấn Kiều nhíu đôi lông mày lá liễu quyến rũ, khóe miệng mỉm cười đi đến.
Mà đi theo sau cô ấy là một người đeo mặt nạ trắng đính lông vũ, Đồng Kỳ Anh mặc một thân váy lụa trắng mỏng dài như thần tiên bước vào.
Nhìn thấy cảnh này, cơ thể và tinh thần của Phó Quân Tiêu ngẩn ra.
“Đồng Kỳ Anh” trong giấc mơ của anh và ở đây ăn mặc giống nhau như đúc.
“Bởi vì muốn gặp cậu Nhiên, cho nên tôi đã cố tình trang điểm và ăn mặc cho Kỳ Anh một lượt”
Đường Vãn Kiều hơi nghiêng người, dắt tay Đồng Kỳ Anh, kéo cô đến trước mặt Phó Quân Tiêu.
Đôi môi hồng của Đồng Kỳ Anh hơi mím nhẹ, hai tay nắm hờ, nhẹ nhàng đặt cạnh sườn, quỳ gối về phía Phó Quân Tiêu, thực hiện một lễ nghi đúng chuẩn cổ đại.
Đôi môi đỏ của Đường Vãn Kiều nhếch lên, mở miệng nói: “Tôi vừa mới dạy Kỳ Anh một lần, nghĩ là muốn tặng cậu Nhiên món quà gặp mặt.
Thế nào, Cậu Nhiên thích chứ?”
Phó Quân Tiêu đột nhiên đứng dậy, làm cho Đường Vấn Kiều và Phí Ngọc Nam giật mình hoảng sợ.
Đồng Kỳ Anh nâng mắt nhìn Phó Quân Tiêu một cái, theo bản năng hạ đôi mắt xuống, hơi hơi cúi đầu.
Khóe mắt Phó Quân Tiêu nheo lên như cánh cung, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm cơ thể cô, giọng nói lạnh lùng: “Tháo mặt nạ xuống!”
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, theo phản xạ liếc nhìn Đường Vấn Kiều một cái.
Đường Vãn Kiều vội vàng bước đi từng bước.
về phía trước, đứng ở bên cạnh Đồng Kỳ Anh, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cậu Nhiên, mặt nạ trắng trên mặt Kỳ Anh không thể tháo xuống! Cô ấy ở đây bán tài nghệ chứ không bán thân, câu lạc bộ của chúng tôi có quy định, tất cả phụ nữ bán tài nghệ chứ không bán thân thì không được lộ khuôn mặt thật ra đối với khách”
“Nói cái gía đi!” Phó Quân Tiêu biết giờ phút này Đường Vãn Kiều đang cố ý gây khó dễ để làm gì.
Mà Đường Vấn Kiều còn chưa kịp lấy tỉnh thần, Phí Ngọc Nam giơ năm ngón tay hướng về phía Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu không nói nhiều lời, tay lập tức tháo xuống mặt nạ màu trắng trên mặt Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh sợ tới mức cuống cuồng lùi về phía sau.
Gương mặt của cô…
Nhìn thấy điều này, Phó Quân Tiêu không khỏi nắm chặt lấy mặt nạ màu trắng trong tay.
Quả thật, lúc trước anh đã cảnh cáo bản thân rằng Kỳ Anh không phải Tô Hoài Lan, Tô Hoài Lan đang ở Hàn Quốc, không cần phải có tưởng tượng gì đối với Đồng Kỳ Anh, chỉ là cơ thể anh không nghe theo não mình điều khiển mà một mình đi đến chỗ này.
Anh chỉ là vì chứng minh giấc mơ mình mơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!