Chương 1124: Không đào ra chuyện
Sau khi thấy Tân Sơ Hạ trả lời đúng tất cả không thiếu một chữ, Joe không kìm nổi lòng vỗ tay khen ngợi.
Mười loại rượu vang đỏ này đều không phải là loại rượu nổi tiếng thế giới, mà đến từ các làng rượu tư nhân trên thế giới.
Có thể thử chính xác không sai những loại rượu này, có thể thấy nhà cô bé này chắc chắn có hầm rượu có đầy đủ trân tàng nhất trên cõi đời này.
“Xem ra tôi đã không nói ngoa với ông Joe rồi” Phó Diệc Phàm khẽ mỉm cười.
vJoe hài lòng gật đầu một cái, sau đó xoay người lấy một chai rượu vang đỏ không có bao bì và nhãn hiệu từ trong tủ rượu không thay đổi nhiệt độ ra, đi tới bên cạnh Tân Sơ Hạ.
Ông ta lại cầm tới một cái ly uống rượu vang đỏ mới, cầm đồ khui rượu, vặn nút gỗ trên miệng chai ra.
Sau khi rót rượu xong, ông ta dùng hai tay đưa ly rượu cho Tân Sơ Hạ: “Mời cô Candy thử lần nữa”
Tân Sơ Hạ đưa hai tay nhận lấy ly rượu, quan sát một hồi sau đó mới tinh tế nhấp một ngụm.
Ngụm thứ nhất, cô không nếm ra được vì vậy lại nếm thử một ngụm nữa.
Lúc này, Joe hơi thất vọng, cười khổ nói: “Xem ra, không ai có thể thử ra được đáp án của loại rượu này.”
Tân Sơ Hạ cầm ly rượu đưa đến trước ngực, nhìn Joe, bắt đầu nói liên tục: “Hơn bốn mươi năm trước, một cô gái nông dân người Bồ Đào Nha tên là Roman đem lòng yêu vị bá tước có thân phận khác xa mình.
Nhưng sự khác biệt to lớn về địa vị đó đã khiến bá tước không thể cưới Roman làm vợ. Bá tước cúi đầu trước gia tộc, cuối cùng cưới công chúa hoàng gia làm vợ. Roman vì bá tước nên đã cất hạ rượu vang, gửi đến đám cưới của bá tước, tên của loại rượu đó là Roman Huel. Cuối cùng, Roman đã tự vẫn xuống sông”
Joe nghe Tân Sơ Hạ giải thích xong, cả người chấn động.
Tân Sơ Hạ đưa ly rượu trong tay trả lại cho Joe, nói tiếp: “Đây chỉ là một ly rượu bắt chước “Roman Huel”, năm đó rượu mà Roman nấu vì ông ta, ngoại trừ bị những người khách kia uống hết còn thừa lại đều bị vợ ông ta dùng một cây đuốc đốt hết. Có lẽ điều ngài muốn không phải là đáp án của loại rượu này mà là câu trả lời cho việc tại sao Roman lại tự vẫn xuống sông đúng không?”
Phó Diệc Phàm thấy sắc mặt Joe trông hơi không được tốt liền vội vàng tiến lên tự mình giảng hoà: “Candy uống say nên nói nhảm với ông, mong ông thứ lỗi.”
“Bội tình bạc nghĩa, tôi không thèm thử rượu cho ông”
Tân Sơ Hạ thấy Joe không nhận ly rượu của mình, dứt khoát tiện tay đặt ly rượu lên quầy bar, sạch sẽ dứt khoát xoay người, giãm lên sự căm hận ngút trời của cô, kiêu ngạo rời đi.
Phó Diệc Phàm bị Tân Sơ Hạ đánh cho một cú trở tay không kịp, vội vàng lễ phép gật đầu một cái với Joe: “Vậy chúng tôi không quấy rầy ông Joe nữa”
Nói xong, Phó Diệc Phàm liền đuổi theo Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ cảm nhận được Phó Diệc Phàm đang đuổi tới, theo bản năng xoay người lại, kết quả đụng phải ngực của Phó Diệc Phàm.
“Phó Diệc Phàm anh…”
Cô ngẩng đầu lên.
Anh vô thức cúi đầu xuống.
Cô giống như một con nai con bị lạc, cứ như vậy đụng vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia của anh.