Chương 1150: Anh đang đọ sức với mọi thứ
Giờ phút này, trong phòng của Tân Sơ Hạ trên lầu.
Moni vẫn quỳ trên mặt đất, không dám có nửa câu oán hận nào.
Tất cả những ai ở bên cạnh Hắc Chủ đều biết cô Candy chính là thịt trong tim của Hắc Chủ.
Chỉ có cô Candy mới có thể khiến Hắc Chủ vui giận thất thường.
Hắc Chủ sờ nhẹ lên má Tân Sơ Hạ, thấy sắc mặt của cô đã khá hơn một chút so với lúc trước, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên.
Anh ta chờ đợi đến nỗi có hơi mất kiên nhẫn, sốt ruột mắng một tiếng: ra bên ngoài lâu đài xem xem, tại sao vẫn còn chưa tt Vâng!” Moni đứng dậy ngay lập tức, tăng tốc bước chân và chạy ra khỏi phòng.
Ở một nơi khác.
Sau khi Phó Diệc Phàm rời khỏi phòng khách sạn, trước tiên anh gọi điện cho trợ lý Thang Hưng Hiền: “Anh lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn chờ tôi!”
“Vâng” Thang Hưng Hiền đáp.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thang Hưng Hiền, Phó Diệc Phàm lại lấy chiếc tai nghe đặc chế ra, dùng tần số tương tự như mã Morse và gõ nhẹ vào chiếc tai nghe, ám chỉ cho người bạn đồng hành của mình: Tôi đã ra ngoài, thuốc đã chuẩn bị xong, các người cũng sẵn sàng, buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn.
Khi Thang Hưng Hiền mở cửa xe cho Phó Diệc Phàm, dưới tình huống hoàn toàn không hề hay biết, anh ta bất ngờ bị hai người đàn ông ngoại quốc cầm súng ấn vào thái dương. Anh ta sợ tới mức giơ tay lên không dám nhúc nhích.
Anh ta hé mắt, nhìn thấy một trong những người đàn ông đã cải trang hoàn toàn không nhìn rõ mặt thật đưa một chiếc hộp nhỏ trong tay cho Phó Diệc Phàm đang đứng bên cạnh, đe dọa: “Nếu mày không muốn trợ lý của mình chết một cách vô ích thì bây giờ hãy lái xem đem chiếc hộp này đến Lâu đài Karl ngay”
Thang Hưng Hiền tức khắc nhìn Phó Diệc Phàm với ánh mắt “cầu cứu”.
Phó Diệc Phàm cố ý do dự, sau đó nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ người đàn ông rồi một mình lên xe.
Cùng lúc đó, ở nơi khuất bóng cách đó không xa, có người đang bí mật theo dõi tất cả chuyện này.
Lâu đài Karl.
Phó Diệc Phàm lái xe đến cổng lâu đài Karl, nhưng bị chặn lại bởi một nhóm người mặc đồ đen đeo mặt nạ Satan có súng.
Ngay cả người phụ nữ đã dùng roi rắn làm anh bị thương cũng có mặt ở đó.
Anh dừng xe, mở cửa bước ra khỏi ghế lái.
Moni nhìn thấy người xuống xe là Phó Diệc Phàm cũng không thấy ngạc nhiên chút nào, nói: “Yo, cậu chủ nhỏ nhà họ Phó, chúng ta lại gặp nhau”
“Có hai người đàn ông đeo mặt nạ dùng súng giữ tôi và trợ lý của tôi. Họ lấy mạng của trợ lý đe dọa tôi đem chiếc hộp nhỏ này đến lâu đài Karl. Nếu tôi không đem nó tới đây thì bọn họ sẽ giết trợ lý của tôi.”
Phó Diệc Phàm lấy trong túi ra chiếc hộp nhỏ đựng thuốc chữa bệnh dạ dày, đưa cho Moni với bàn tay phải dường như đang run rẩy yếu ớt.
Khuôn mặt của Moni vẫn còn những vết hăn lòng bàn tay, nhưng cô ta không quan tâm đến việc mình xuất hiện với vẻ nhếch nhác như vậy trước mặt người ngoài chút nào.
Cô ta không nhận chiếc hộp anh đưa mà thay vào đó hướng ánh mắt về phía sau Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm nhìn theo ánh mắt của Moni, vô thức quay đầu lại, chỉ để nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang phi nước đại từ cách đó không xa đến đây.
Chiếc xe thể thao màu đen giống như một cơn lốc xoáy, lao thẳng tới chỗ anh và người phụ nữ này đang đứng.
Moni cong môi không chút sợ hãi.
Phó Diệc Phàm chắc chắn rằng chiếc xe thể thao màu đen sẽ dừng lại trước mặt anh và người phụ nữ này, nhưng vẫn chọn cách chủ động lao ra khỏi đó.
Anh không thể biểu hiện quá bình tĩnh trước mặt người phụ nữ này.
Thấy Phó Diệc Phàm nhát gan như thế, Moni cười nhạt nói: “Phó Quân Tiêu có một đứa con trai vô dụng như anh thật sự là rất thật đáng bưồn!”
Quả nhiên, chiếc xe thể thao màu đen ổn định dừng lại cách Moni một mét.
Lúc này Moni mới nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Phó Diệc Phàm và đi về phía người điều khiển chiếc xe thể thao màu đen.
“Độc y, đây là thuốc giải độc, Hắc Chủ đã chờ anh rất lâu!” Moni kính cẩn dâng cái hộp nhỏ lên.
Người đàn ông được gọi là “Độc y” có mái tóc bị gãy nhuộm màu xanh hạt đậu, đeo một chiếc kính râm to đến mức che mất nửa khuôn mặt nên không thể nhìn ra được tuổi thật của anh ta.
Người đàn ông ung dung trực tiếp nhảy ra khỏi ghế lái của chiếc xe thể thao.
Ngay lúc anh ta giơ tay phải lên để lấy chiếc hộp nhỏ trên tay Moni, Phó Diệc Phàm vô tình thoáng thấy một hình xăm giống con dơi trên cổ tay phải của anh ta.
Phó Diệc Phàm cụp mắt suy nghĩ.
Người đàn ông này giống Luss, ông chủ quán bar, tuy có khuôn mặt của người nước ngoài nhưng anh ta cũng không phải là người địa phương ở đây.
Vào lúc này, Độc y thậm chí không thèm liếc nhìn Phó Diệc Phàm đang đứng bên cạnh mà đi theo Moni vào lâu đài.
Nhìn thấy cảnh này, sau khi Phó Diệc Phàm phục hồi tinh thần lại, anh quay trở lại xe ngay lập tức và lái xe đi một cách vội vã.
Hành động giả vờ trốn chạy vội vàng của anh đã tạo cho mấy tên lính canh đeo mặt nạ Satan một ảo giác như thể anh đang chạy lấy mạng mình.
Do đó, điều này dẫn đến một loạt lời chế giễu: “Con trai của người đứng đầu “Ngũ Đế Môn’ này đúng là một tên nhát gan!”