Chương 1163: Anh muốn vào nhà cô ở
“Tài xế và hợp đồng phục vụ của chuyến đặc biệt đã kết thúc khi đưa chúng tôi đến sân bay rồi. Lại nói thêm, nếu thuê thì cần giải quyết thủ tục thêm một lần nữa, rất phiền phức.” Phó Diệc Phàm không nhanh không chậm đáp lời.
Tân Sơ Hạ chẳng hề để ý đến lý do của anh, tạt thẳng một gáo nước lạnh: “Vậy anh vẫn nên bắt xe taxi đi! Tôi thật sự không đến đón anh. Ừ, vậy tôi cúp điện thoại trước đây!”
“Be…” Tiếng dê kêu lần nữa vang lên, còn kêu chói tai hơn cả tiếng thứ nhất vừa nãy.
“..” Ngay tức khắc, khuôn mặt điển trai của Phó Diệc Phàm tối sầm lại.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên một tiếng “bụp”, giống như điện thoại di động bị bỏ xó ở đâu đấy.
Sau đó, tiếng nói chuyện dịu dàng của Tân Sơ Hạ, lúc có lúc không vang lên trong ống nghe điện thoại: “Dê nhỏ à, con cố đợi thêm một chút nữa, mẹ sẽ dẫn con đến bệnh viện ngay bây giờ đây”
“Be..” Lại một tiếng dê kêu vang lên.
Một giây tiếp theo, tiếng động cơ của xe thể thao “ầm ầm’ vang lên.
Phó Diệc Phàm nổi gân xanh, gầm nhẹ với điện thoại di động: “Tân, Sơ, Hại”
Một phòng khám thú y N ở thành phố L.
Tân Sơ Hạ chở dê nhỏ lái xe chạy đến mấy bệnh viện thú cưng, sau khi quay vòng mất mấy lần thì cuối cùng cũng tìm được phòng khám thú y này mới có bác sĩ thú y chữa bệnh cho dê con.
Thứ mà cô ôm chính là một con dê nhỏ mặt mũi đen sì, ở chỗ của bọn họ, không có ai coi nó là thú cưng để nuôi dưỡng cả.
Dân du mục chăn nuôi chúng nó chủ yếu là để bán thịt dê và lông dê.
Cho nên khi cô ôm con dê nhỏ đi vào mấy phòng khám thú cưng, còn bị những chủ nhân nuôi thú cưng khác chê cười một phen.
Thế nhưng cũng có người tốt bụng, nghĩ cách giúp cô, đề nghị cô tìm đến phòng khám thú y.
Bác sĩ thú ý kiểm tra xong vết thương cho dê nhỏ, lập tức tiến hành xử lý khử trùng vết cắn bị thương trên chân sau của dê nhỏ, sau đó lại tiêm cho dê nhỏ.
Dê nhỏ cứ kêu “be be” không ngừng.
Tân Sơ Hạ đứng ở một bên, vuốt ve đầu của dê nhỏ an ủi nó.
“Con dê nhỏ này không giống như bị chó dại cắn, trông giống như sói hơn, thế nhưng… Con sói này hình như có thể tích lớn hơn so với sói hoang dã ở nơi này của chúng ta…” Bác sĩ thú y vừa kiểm tra vết thương cho dê nhỏ, vừa không thể tưởng tượng nổi nói.
Tân Sơ Hạ hoàn toàn không hiểu lời nói của bác sĩ thú y, chỉ quan tâm đến tình trạng vết thương của dê nhỏ: “Vậy nó còn phải điều trị không?”
“Đương nhiên là phải điều trị rồi! May là cô đưa đến đúng lúc, nếu không con dê nhỏ này mất quá nhiều máu thì phiền to! Để phòng ngừa việc không may, tôi còn tiêm cho nó một mũi vắc-xin phòng bệnh dại nữa đấy!” Bác sĩ thú y đáp lời.
Tân Sơ Hạ nị Bác sĩ thú y xử lý xong vết thương của dê nhỏ, lại phun thêm lên người dê nhỏ thuốc trị tận, đùa giỡn hỏi: “Cô định nuôi nó làm thức ăn à”
: “Cảm ơn”
“Thế không thể nuôi nó làm thú cưng sao?” Tân Sơ Hạ tò mò hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là được rồi” Bác sỹ thú y cười nói, sau đó xoay người, lấy ra một quyển “Bách khoa toàn thư chăn nuôi dê mặt đen” từ giá sách phía sau rồi đưa cho Tân Sơ Hạ, nói tiếp: “Cô có thể mua quyển này để về đọc thêm, những chỉ phí này cùng tính một lượt thì vừa đúng ba triệu.”
“Ừ, được:” Tân Sơ Hạ đáp một tiếng, tự nhiên sau khi lấy ví rồi mở ra mới phát hiện, bản thân mình mới vừa đưa hết tiền trong ví cho cái tên chăn nuôi dê lừa gạt cô kia.
Hiện giờ, trong ví tiền của cô chỉ còn dư lại chút tiền lẻ, vốn không đủ để trả tiền.
Đang lúc cô mang vẻ mặt ngượng ngùng, một đôi tay lớn thon dài đưa tấm thẻ tín dụng cho bác sĩ thú y.
“Quẹt thẻ của tôi này”
Bên tai vang lên tiếng nói trâm ấm của Phó Diệc Phàm.
Tân Sơ Hạ theo bản năng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phó Diệc Phàm.
“Xin chờ một chút.” Bác sĩ thú y không chút do dự giơ hai tay lên, nhận lấy tấm thẻ tín dụng mà Phó Diệc Phàm đưa tới, xoay người đi đến quầy thu tiền phía bên kia.
“Anh… sao lại tìm được đến đây?” Tân Sơ Hạ ôm dê nhỏ tò mò hỏi.
Sắc mặt của Phó Diệc Phàm vô cùng khó coi: “Tôi lần theo điện thoại di động của cô”
Đuổi theo quỹ đạo chuyển động của cô, chạy từ nh viện thú cưng này đến một bệnh viện thú y khác, chạy theo đến nỗi sắc mặt anh càng lúc càng thêm đen.
Tân Sơ Hạ thấy sắc mặt của Phó Diệc Phàm còn đen hơn cả ao tù nước đọng, hai mắt híp lại, nghịch ngợm giơ dê nhỏ lên ngay dưới mí mắt của anh, cười hì hì hỏi: “Phó Diệc Phàm, anh đoán xem, mặt của anh và mặt của dê nhỏ, ai đen hơn ai?”
Tuy rằng ngửi thấy mùi dê vô cùng khó ngửi của dê nhỏ, Phó Diệc Phàm cũng không ghét bỏ, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Đùa tôi đấy à?”
“Muốn trêu anh cười thôi mà!” Tân Sơ Hạ lại ôm dê nhỏ vào trong lòng.
Sắc mặt Phó Diệc Phàm trùng xuống, nói: “Việc này không buồn cười chút nào.”
“Bên chỗ khách sạn kia, trợ lý của tôi đã trả phòng hết rồi, mà cũng không còn phòng, số sao của khách sạn quá thấp, tôi không muốn ở”
Phó Diệc Phàm mặt không chút thay đổi nói.
Tân Sơ Hạ nhìn chằm chằm Phó Diệc Phàm không chớp mắt.
Theo như lời anh nói thì cô tin.
Thế nhưng, dù sao thì cô vẫn cảm giác, hình như hôm nay người đàn ông này ỷ lại vào mình thì phải!
Đuổi theo cô chạy suốt mấy con phố, lại muốn vào nhà cô ở, rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?
Hơn nữa, hôm nay cô cũng coi như đã đủ xui xẻo lắm rồi.
Chân trước vừa mới bị người ta vét sạch tiền, chân sau đã bị người khác ỷ lại rồi.