*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may là hôm nay anh không để cái cô bạn từ thuở ấu thơ là Diêu Bích Nhiên kia đi cùng, nếu không với cảnh tượng lúc này, nhất định Diêu Bích Nhiên sẽ tranh giành Quân Bác với cô ta, nhất định sẽ ghen tuông với cô trước mặt Quân Bác.
Trong ngành đất đai, Diêu Bích Nhiên đã không ít lần khinh thường Lý Tư San, có điều mỗi lần Lý Tư San đều chỉ cười cho qua, cô ta làm như vậy thì ngược lại khiến Diêu Bích Nhiên càng trở thành kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Mặc dù Lý Tư San là bạn từ thuở ấu thơ của Phó Quân Bác, nhưng cô ta không biết rằng thực ra trong lòng Phó Quân Bác đã có một người phụ nữ khác.
Chỉ có điều, bây giờ hễ Phó Quân Bác nghĩ đến chuyện của Kỳ Anh, trái tim lại trở nên rối bời.
Lúc Lý Tư San tì bộ ngực mềm mại của cô ta, sắp ngả vào người Phó Quân Bác, Phó Quân Bác đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài hít thở một chút”
Lý Tư San mím môi cười, không đi theo.
Cô ta có thể nhìn ra, tối nay tâm trạng Quân Bác ngổn ngang, nhưng lại không biết anh ta buồn bực vì chuyện gì? Phó Quân Bác không biết tại sao đôi chân của mình không chịu nghe bộ não điều khiển mà bước đến quán bar.
Trong phòng VỊP có Triệu Bân và Lý Tư San, không có người sếp là anh ta, nói không chừng mọi người còn chơi vui vẻ hơn.
Vì cầm thẻ đen “Dạ Mị”
nên vừa bước vào khu vực bán bar thì anh ta đã được người phục vụ dẫn vào trong một ghế VỊP trang nhã.
Ở đây khá gần sân khấu, không chỉ có thể nghe thấy tiếng hát vang nhất, mà cũng có thể nhìn thấy người trên sân khấu một cách rõ ràng nhất.
Đôi mắt Phó Quân Bác nhìn thẳng vào cô gái đang hát trước micro trên sân khấu.
Trong dòng suy nghĩ mông lung, anh ta chợt nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên gặp cô.
Lần đó, anh ta bị chú họ của mình là Lãnh Huân Sách tính kế, ở một thị trấn nhỏ buộc phải đi tàu hỏa trở về Thành phố Thuận Canh, trong phòng bán vé, anh ta đã tình cờ gặp cô gái đặc biệt này.
Khi đó Phó Quân Bác chưa bao giờ nghĩ rằng, tương lai cô gái này sẽ trở thành vợ của anh ta.
Kỳ Anh, tại sao em lại hát ở đây? Rõ ràng em biết, tôi không thích em làm việc ở một nơi như thế này.
Phó Quân Bác buồn bã nhìn chằm chằm vào Đồng Kỳ Anh, mãi cho đến khi một giọng nam cao truyền vào tai, khiến anh ta cau mày không vui.
“Ai nói tôi chưa làm gì được Tạ Liên? Tôi cho.
cô ta nhiều tiền như vậy, cô ta đã tự nguyện ngủ với tôi từ lâu rồi!”
Ghế bên cạnh, một gã đàn ông ba hoa khoác lác.
Phó Quân Bác vô thức đứng dậy, nhìn một cái mới phát hiện đối phương là Lý Dạ Lạc
- Anh trai của Lý Tư San.
Con người Lý Dạ Lạc thế nào, anh rõ hơn ai hết.
Ăn chơi, tiêu tiền như nước, thay đàn bà nhanh hơn thay áo.
“Lúc Tạ Liên ngủ với anh, đó có phải lần đầu tiên của cô ta không?”
Người đàn ông kia bắt đầu hóng hớt.
Lý Dạ Lạc vênh váo tùy tiện nói: “Đương nhiên rồi!" “Không phải chứ! Tôi nghe nói, trước đây Tạ Liên đã cùng “Cậu Nhiên”
vào khách sạn.
Sau đó, dính vào cậu Mười của “Dạ Mi”
, bị người của cậu Mười bắt đi.
Cái cô Tạ Liên đó, hàng ngày hát mấy bài hát tình yêu trong sáng trên sân khấu, nhưng bản thân đã không còn là phụ nữ trinh trắng gì nữa rồi “Đúng đấy! Cậu Lý, loại phụ nữ như Tạ Liên không đáng để theo đuổi Một đám nam nữ, mồm năm miệng mười, đều
- -------------------