*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau hôn lễ mấy ngày, Phó Quân Bác so với
trước đây mang đến cho Nặc Kỳ Anh cảm giác rất
kỳ lạ.
Cô không biết là tại sao Phó Quân Bác đột
nhiên trở nên thay đổi nhiều như vậy.
Trong lòng Nặc Kỳ Anh bất lực tủi thân đến
mức phát khóc, nhưng lại không thể nào khóc
được.
Ở bên kia, Phó Quân Tiêu bị Tô Hoài Lan tát
một bạt tai ngay sau khi tỉnh dậy nên càng không
biết nên đối mặt với Tô Hoài Lan như thế nào.
Anh ngồi sững sờ một mình trong xe, trầm tư
suy nghĩ một lúc lâu.
Tuy rằng bên trong xe còn nồng nàn mùi
nước hoa tràn đầy dục vọng, nhưng mà anh lại
cảm thấy nhớ nhung mùi hương cơ thể tự nhiên
của Tô Hoài Lan.
Phó Quân Tiêu cũng không biết là mình đã
ngồi ở trong xe bao lâu rồi, chỉ đến khi quản gia
Lưu gọi điện thoại cho anh, anh mới ngừng ngây
ngẩn cả người lấy lại tinh thần tỉnh táo.
“Cậu chủ, mợ cả vừa từ Hàn Quốc trở về, vừa
nghe tin đêm nay cậu muốn gặp cô ấy nên đã lại
lập tức đạt vé máy bay đi Hàn Quốc” Quản gia
Lưu báo lại chỉ tiết.
Tô Hoài Lan vừa mới trở về Hàn Quốc, bây giờ
cô ta đã lại vội vàng muốn rời đi tiếp.
Xem ra, hành động vừa nãy của anh nhất định
là đã khiến cho cô ta vô cùng tức giận.
Cô ta làm như vậy chắc chắn là muốn lấy cớ
để trốn tránh anh!
“Vậy cứ để cho cô ấy đi đi!” Phó Quân Bác
cười khổ sở.
Vừa rồi, anh cũng không ngờ rằng, bản thân
anh lại tự dưng trở nên giống như một con thú
hoang, hành động theo bản năng định giải tỏa
dục vọng của mình ngay trên người cô ta như vậy.
Là anh đối với cô ta quá thô bạo rồi!
Phó Quân Tiêu chán nản hối hận một lúc lâu,
lại không hề nhận ra rằng nước hoa kia có vấn đề.
Mà ở bên này, mặc dù biết rõ Phó Quân Bác
đã kết hôn rồi, nhưng Lý Tư San vẫn như trước
không hề giữ ý tứ hay hạn chế việc quấn lấy Phó
Quân Bác.
“Anh Bác, em cần anh, cả đời này, em sẽ
không tìm thêm một người đàn ông nào khác
nữa. Cho dù anh đã kết hôn rồi, em cũng sẽ
không chấp nhận điều đó đâu” Lý Tư San ôm
mặt, nói với Phó Quân Bác nhưng lời này.
Trong bừa cơm chiều, Phó Quân Bác đang ở
cùng với Lý Tư San trong phòng ăn.
Lý Tư San không cẩn thận làm đổ nước lên
quần áo, sau đó cô ta đứng dậy nói là đi vào
phòng để thay quần áo khác. Nhưng mà, sau khi
cô ta đi ra từ trong phòng, trên người lại mặc một
bộ váy ngủ tơ tắm mỏng tang vừa ẩn ẩn vừa
xuyên thấu.
Phó Quân Bác nhìn thấy Lý Tư San đi ra, yết
hầu không kiềm chế được trượt lên xuống.
Lý Tư San vén mái tóc dài ra đằng sau vành
tai, làm điệu bộ mĩ miều bước đến chỗ Phó Quân
Bác.
“Anh Bác, anh có còn nhớ... lần đầu tiên
chúng ta gặp nhau không?” Lý Tư San dịu dàng
hỏi.
Cô ta đi đến trước mặt anh ta, kéo tay anh ta
chạm vào dưới váy của chính mình.
Cả thể xác và tinh thần của anh ta trở nên
ngẩn ngơ, một câu nói đã khơi gợi cho anh ta nhớ
lại tất cả chuyện trong quá khứ.
Lần đầu tiên..
Lần đầu tiên của anh †a và cô ta...
Chính là trong kì nghỉ hè sau đợt tốt nghiệp
trung học, ở ngay trong một khách sạn nào đó
gần nhà của Lý Tư San.
So với hình ảnh bây giờ, đúng là có phần rất
giống.
Lần đầu tiên...
Lần đó là cô ta chủ động trước...