*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Quân Bác, em làm sao vậy?" Ánh mắt của Phó Quân Bác đột nhiên trở nên mờ mịt mơ mơ màng màng, còn thất thần không nói lời nào, Phó Quân Tiêu lo lắng hỏi han một câu.
Xem ra người em trai này của anh hẳn là đang có tâm sự gì đó.
Sau khi Phó Quân Bác định thần lại, mỉm cười nói: "Không có gì đâu anh, em chỉ đột nhiên nhớ đến chút chuyện khác thôi.
Nếu đêm nay anh không rảnh, hôm khác chúng ta sẽ ăn mừng vậy" "Được!" Phó Quân Tiêu gật đầu đồng ý, sau khi nói lời tạm với Phó Quân Bác, anh cùng trợ lý của mình rời đi.
Buổi tối, vốn dĩ anh định sẽ ra sân bay để đón Tô Hoài Lan, nhưng quản gia Lưu lại báo cho anh biết, ông cụ Phó đã cho người đưa Tô Hoài Lan về thành phố Cung Huy trước rồi.
Cùng lúc đó, người được đưa đi còn có cả Nặc Kỳ Anh.
Ông cụ Phó chỉ có hai người cháu trai, nhưng hai người cháu trai này của ông ấy hết lần này đến lần khác coi người ông nội này như không khí, cả năm trời không về nhà.
Chuyện này kéo dài đến tận hôm nay, hai người cháu trai của ông ấy đã có người trong lòng, vậy mà hai người bọn họ lại không nhanh chóng đưa về cho ông nội xem mặt một chút.
Phó Quân Tiêu còn không quá tệ vì trước đó đã báo cho ông ấy biết người phụ nữ anh yêu là ai, thằng cháu trai quá đáng chính là thằng nhóc Phó Quân Bác kia.
Phó Quân Bác tuy chỉ là con riêng của nhà họ Phó, từ nhỏ đã không thích gặp ông cụ Phó, nhưng dù gì đi nữa, anh ta cũng là người nhà họ Phó.
Vậy mà những chuyện như kết hôn thế này lại chưa hỏi qua ý của bố mẹ đã tự ý nộp đơn ly hôn, điều này thực sự là quá mức vô lý.
Ông cụ Phó đã điều tra kỹ lưỡng toàn bộ về hoàn cảnh gia đình của Tô Hoài Lan và Nặc Kỳ Anh.
Cũng may, hoàn cảnh gia đình của hai người phụ nữ này đều khá là đơn giản.
Chỉ là hoàn cảnh của Nặc Kỳ Anh có hơi đáng thương hơn một chút.
Nặc Kỳ Anh lo lắng bất an ngồi trong xe, trong lòng cô không ngừng suy nghĩ rốt cục thì thân phận của Phó Quân Bác là gì.
€ó thật sự anh ta chỉ là một người kiến trúc sư bình thường như vậy hay không? "Cái đó...Chú Lâm...Cháu có thể hỏi chú một vấn đề này được không?" Trong đầu cô có rất nhiều điều thắc mắc, Nặc Kỳ Anh nắm chặt vạt áo, nhìn Lâm Quý đang ngồi bên cạnh.
Lâm Quý gật gật đầu với cô: "Mợ hai, cô cứ hỏi."
"Phó Quân Bác anh ấy, rốt cuộc thì nhà anh ấy làm nghề gì vậy ạ?" Lâm Quý khó tin hỏi lại cô: "Lẽ nào cậu hai không nói cho cô biết sao?" Nặc Kỳ Anh lắc lắc đầu.
Lâm Qúy hiểu ý mỉm cười, lại hỏi tiếp: "Không biết mợ hai có từng nghe qua về tập đoàn Phó thị chứ?" Nặc Kỳ Anh gật đầu.
Lâm Quý nói tiếp: "Ông cụ phó chính là chủ tịch của tập đoàn Phó thị" "AI" Nặc Kỳ Anh giật mình hoảng hốt.
Nói cách khác, Phó Quân Bác chính là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Phó thị! Lâm Quý cũng chỉ nói đến đây mà không nói thêm gì nữa.
Ông ấy không nói cho Nặc Kỳ Anh biết rằng Phó Quân Bác vốn là con riêng, ở nhà họ Phó không có nhiều quyền hạn.
Không chỉ là không có quyền hạn mà còn có