*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn mẹ của anh ấy thì là quân y.
Bởi vì thời gian dài phiêu bạt ở bên ngoài vì quốc gia, mẹ của anh ấy đi theo bên cạnh bố của Phó Quân Tiêu, nên đã nảy sinh ra tình cảm không nên có với bố của Phó Quân Tiêu.
Hai người bên nhau, vì một lần ngoài ý muốn mà có anh ấy.
Lúc trước Phó Quân Tiêu cũng không biết người đó là mẹ của Phó Quân Bác, còn lâm tưởng thành vợ cả của mình đã đến với ông một đêm.
Sau đó, mẹ của Phó Quân Bác lén sinh Phó Quân Bác ra, rồi lại về kề vai chiến đấu bên cạnh bố của Phó Quân Tiêu.
“Sau khi mẹ anh chết theo bố, là mẹ của anh cả đã đón anh từ cô nhi viện về nhà họ Phó, làm giám định ADN.
Sau khi xác định anh có dòng máu của nhà họ Phó trong người, mới bằng lòng cho anh vào nhà họ Phó, cũng đưa một chiếc khuyên tai ngọc Phượng Hoàng gia truyền đưa cho anh”
Phó Quân Bác chán nản nói, dừng lại một lát, anh hơi nghẹn ngào tiếp: “Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ là một đứa con riêng, không được ông nội chào đón.”
Nghe Phó Quân Bác kể chuyện xong, Đồng Kỳ Anh im lặng.
Chung quy là mẹ chồng của cô sai, nhưng mẹ chồng vì yêu mà chết cũng khiến người khác cảm động.
Chắc hẳn, mẹ của anh trai anh ấy vì chuyện đó mới chủ động đón anh ấy từ cô nhỉ viện về! Không phải thì làm gì có người phụ nữ nào sẽ tình nguyện để cho một đứa con riêng vào nhà mình? Phó Quân Bác thấy Đồng Kỳ Anh không lên tiếng, thì nói tiếp: “Anh xin lỗi, Kỳ Anh.
Bởi vì anh không được hoan nghênh cho nên cũng liên lụy đến em.
Ông nội cưng chiều anh cả, khó tránh khỏi cũng sẽ thiên vị cả chị dâu.
Nếu như ông nội có khắt khe với em thì em cũng đừng để ý”
“Không đâu, em cảm thấy ông nội anh rất tốt.
Nếu như ông nội thiên vị Tô Hoài Lan thì cũng sẽ không đón cả em về nhà họ Phó đâu”
Đồng Kỳ Anh an ủi.
Phó Quân Bác chỉ cười khổ không đáp, Đồng Kỳ Anh cũng chỉ là một cô gái ngây thơ, rất nhiều chuyện cô không nhìn ra được, còn anh ấy thì nhìn ral Mẹ của anh ấy thật sự chỉ vì tình mà chết theo bố sao? Anh chỉ kiếm đại một cái cớ để nói cho Đồng Kỳ Anh nghe mà thôi, để cô tin vào lý do đó của anh.
Đồng Kỳ Anh được Phó Quân Bác dẫn đi tham quan trang viên nhà họ Phó một lượt xong, trong khi bọn họ đang đi dạo thì nhìn thấy một quần thể kiến trúc cổ kính, Đồng Kỳ Anh cảm thấy như mình vừa xuyên không về nhà quyền quý thời xưa, cảm giác rất mới mẻ.
nhưng Tô Hoài Lan thì lại không được may mắn như cô, cô ta bị Phó Quân Tiêu cấm túc trong phòng không cho phép ra ngoài.
Cho đến bữa tối, được ông cụ Phó gọi đến, cả nhà mới ngồi lại một chỗ với nhau.
Mà khi đó, Phó Quân Tiêu nhìn thấy trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút ghen ghét.
“Hoài Lan, Kỳ Anh, hai đứa nếu đã là cháu dâu của nhà họ Phó này thì bất kể là học thức hay phẩm chất đều phải tương xứng với hai đứa cháu trai của ông.
Ông đã xem qua tư liệu của hai đứa, đều tốt nghiệp đại học ra, cho nên bắt đầu từ ngày mai ông sẽ mời gia sư cho hai đứa, bắt đầu bổ túc cho hai đứa để chuẩn bị cho kì thi.
Trường học thạc sĩ cho hai đứa, ông cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, chính là một học viện thuộc quyền quản lý của đại học thành phố Cung Huy chúng ta.
Mặc dù là học viện dân lập nhưng cũng có trình độ số một số hai cả nước.
Thêm vào đó, học viện cũng được sử dụng tài nguyên dạy học chung với trường đại học Cung Huy”
Ông cụ Phó Hoằng Khôn nói lời thấm thía.
Tô Hoài Lan không thể tin nổi, hỏi: “Ông nội thật sự muốn chúng cháu sẽ học lên thạc sĩ sao ạ”
Ông cụ Phó đáp chắc nịch: “Đương nhiên rồi,