*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất tủi thân, nhưng cô cố nén không để bản thân rơi nước.
mắt, mà chỉ chậm rãi nhẹ nhàng đáp lại: "Quân Bác, xin lỗi anh, đã khiến anh lo lắng rồi..."
Thật ra cô không muốn để anh ấy lo lắng cho mình nên mới không nói với anh ấy! Cuối cùng vẫn là hại anh ấy lo nghĩ giúp cô.
"Thôi bỏ đi, em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi" Nghe được giọng nói dịu dàng yếu đuối của Kỳ Anh, cơn tức giận của Phó Quân Bác lập tức biến mất, sau khi bình tĩnh lại, anh ấy ôn hòa nói: "Em dọn đến nhà riêng của anh cả anh sống đi! Chỗ anh ấy sống rất an toàn, còn có người giúp việc có thể chăm sóc em mỗi ngày nữa”
"Em...
Đồng Kỳ Anh muốn nói nhưng lại thôi, cô vốn định từ chối nhưng để Phó Quân Bác không lo lắng cho mình nữa, cuối cùng cô vẫn yếu đuối đồng ý: "Vâng" "Anh còn bận chút việc, cúp máy nhé."
"Vâng, tạm biệt anh”
"TÚP...
"Quân Bác, anh..."
Phải về sớm chút đói! Đồng Kỳ Anh vẫn chưa nói xong mà Phó Quân Bác ở bên kia đã cúp máy rồi.
Phó Quân Tiêu đứng ở cửa phòng ngủ, thấy Đồng Kỳ Anh đa sầu đa cảm, yếu ớt lại đáng thương thì đau lòng vô cùng.
Đồng Kỳ Anh bỏ điện thoại cố định trong tay xuống, xoay người bước đến trước cửa tủ quần áo, mở tủ ra rồi bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô không muốn đến nhà riêng của anh cả, dù là có nguyên do chính đáng, nhưng nếu chuyện này bị người ta đồn ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.
Dù sao thì cô cũng là em dâu của anh.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô xoay người lại mới phát hiện anh cả Phó Quân Tiêu đang đứng ở cửa phòng ngủ chờ cô.
"Anh, anh cả...
Đôi mày lá liễu của Đồng Kỳ Anh hơi động đậy, cô dừng lại một chút, sau đó hỏi tiếp: "Hoài Lan cô ấy...
Cũng ở trong nhà riêng đúng không?" "Cô ta không ở thành phố Thuận Canh, mà ở trong nhà lớn của nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy, mỗi ngày đều kề cận ông nội và mẹ anh”
Phó Quân Tiêu thản nhiên trả lời.
Gần đây, mỗi khi mẹ anh vui vẻ nói chuyện qua điện thoại với anh thì có nhắc đến chuyện này, nói là muốn anh kiếm một người vợ biết điều đáng yêu về.
Mấy hôm nay Tô Hoài Lan sống trong nhà lớn của nhà họ Phó, sau khi thi vào trường cao đẳng thì mỗi ngày cô ta đều vô cùng bận rộn.
Cô ta không chỉ theo đầu bếp giỏi nhất thành phố học nấu nướng, mà còn theo học kỹ thuật phát âm đã được truyền thừa hàng trăm năm của một người thầy.
Bây giờ Tô Hoài Lan ấy à, không chỉ xuống được phòng bếp tự làm món ngon dỗ hai người lớn trong nhà vui vẻ, mà còn bắt chước tiếng chim tiếng cá, thậm chí là giọng nam nữ, già trẻ, cô ta phối hợp chặt chẽ với ông thầy đó biểu diễn sau bức màn che, chọc hai người già trong nhà cười mãi không thôi.
Tô Hoài Lan định làm gì, trong lòng Phó Quân Tiêu hiểu rõ.
Cô ta thấy không thể gặp được anh, lại muốn giữ vững vị trí cô chủ tương lai của cô ta, sao cô †a có thể không đổi cách khác đi mua vui cho hai vị lớn tuổi trong nhà được? Phó Quân Tiêu đã cảnh cáo Tô Hoài Lan rồi, chỉ cần cô ta yên phận ở đó, không quấy rầy Kỳ Anh thì anh có thể đưa thân phận có danh phận mà không có tình cảm là vợ chưa cưới của cậu lớn nhà họ Phó cho cô ta.
Trong mắt Đồng Kỳ Anh đảo qua, cô mím môi, ấp úng cầu xin: "Anh cả có thể...
Nói với Hoài Lan là cô em dâu là em đây muốn mời chị dâu đến thành phố Thuận Canh chơi được không?" Phó Quân Tiêu biết bây giờ Đồng Kỳ Anh nhắc đến Tô Hoài Lan với anh là có ý gì, chắc chắn là vì để tránh bị nghi ngờ.
Nếu Tô Hoài Lan đến thành phố Thuận Canh này, mà Đồng Kỳ Anh cô lại ở trong nhà riêng của
- -------------------