*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quy tắc là thứ chết chỉ có con người là còn sống.
Anh không muốn bởi vì quy tắc mà phá vỡ tình cảm giữa hai anh em bọn họ.
Sau khi Phó Quân Tiêu nói chuyện với ông cụ Phó xong, lúc từ trong sân của ông cụ Phó đi ra, vừa mới bước đến vườn riêng của biệt thự đã nhìn thấy căn phòng Kỳ Anh sáng đèn.
Kỳ Anh đã không ở trong biệt thự của nhà họ Phó mấy ngày nay rồi, khu vườn giống như là lãnh cung, tiêu điều, lạnh lẽo, vô cùng thê lương, cỏ dại mọc um tùm.
Có thể hiểu được, sau đó, Tô Hoài Lan cũng chẳng hề đến nơi này nữa.
Nhưng giờ phút này, Phó Quân Tiêu lại thấy trong phòng của Kỳ Anh sáng đèn, anh như bị ma xui quỷ khiến, hai chân không nghe theo sự sai bảo mà bước về phía căn phòng kia.
Phó Quân Tiêu đi tới cửa, lễ phép định gõ cửa.
"Cửa không có khóa, mời vào.' Bên trong nhà truyền đến âm thanh của Kỳ Anh.
Cả người Phó Quân Tiêu ngẩn ra, vung tay lên, liền trực tiếp đẩy cửa ra.
Hai cánh cửa bị đẩy ra theo không khí, tạo ra một luồng gió nhè nhẹ, cả một mùi hương thơm tho tràn vào trong không khí mà không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả được.
Mùi thơm này rất nhạt, nghe thấm lòng người, mơ hồ mê hoặc tâm trí của người khác.
Phó Quân Tiêu có chút hốt hoảng, đập vào trong tròng mắt là là một cây nến đỏ dài trên chiếc bàn tròn, cây nến đốt lên một ngọn lửa màu xanh.
"Quân Tiêu...
Anh đến đây!" Lại là âm thanh dịu dàng như nước của Kỳ Anh.
Giống như như là từ phía chân trời mịt mờ mà cũng như là ở gần sát bên tai, tựa như ảo ảnh, rất mơ hồ.
Phó Quân Tiêu nhìn về phía phát ra âm thanh, hai tay đưa về sau để khép cửa lại.
“Phù”
Một ngọn gió nhẹ bị cánh cửa chặn lại trong chớp mắt, cuốn theo đó làm lay động ngọn nến trên chiếc bàn tròn, khiến cho hương thơm trong nhà càng trở nên nồng nặc hơn.
"Quân Tiêu...
Một người con gái uyển chuyển bước ra từ sau tấm rèm lụa mỏng, đang bước từng từng đi sang đây.
Kỳ Anh...
Phó Quân Tiêu nhìn người con gái này, vội sãi bước tiến lên, vén tấm rèm cửa, vén tấm lụa mỏng lên.
“Kỳ Anh”
trang điểm nhẹ, đôi mắt ngước lên vừa mềm mại vừa ướt át, tóc đen, môi đỏ.
Cô ta mặc một chiếc yếm váy trắng dài, hai ngực nửa kín nửa hở, phập phồng theo từng nhịp thở.
“Kỳ Anh em...”
Phó Quân Tiêu muốn nói rồi lại thôi, ray mắt theo bản năng, hoài nghỉ liệu rằng có phải bản thân mình sinh ảo giác hay không? Hai tay “Kỳ Anh”
đặt lên eo anh, âm thanh mềm mại: “Kỳ Anh thỉnh an cậu cả.
Cả người Phó Quân Tiêu ngẩn ra, lông mày nhíu chặt lại "Kỳ Anh" đứng lên, chập chững bước đến gần, cánh tay thon dài giống như mãng xà quấn chặt lấy cổ Phó Quân Tiêu.
Cô ta nhón chân lên, ngửa mặt nhìn Phó Quân Tiêu không nói lời nào.
Ánh nến đung đưa, trên mặt "Kỳ Anh" vô cùng tỏa sáng.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu nóng bỏng, nhìn chằm chăm vào gương mặt của người phụ nữ này, ngay cả trong hơi thở cũng tràn ngập một mùi hương không thể diễn tả ấy.
"Kỳ Anh" kéo Phó Quân Tiêu đến bên cạnh mình, sau đó hai mắt nhắm lại, nâng đôi môi anh đảo đỏ mọng của mình lên hấp dẫn đôi môi của Phó Quân Tiêu.
Ngay đúng lúc môi của cô ta sắp chạm đến môi của Phó Quân Tiêu, một bàn tay đột ngột