*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hoài Lan bất mãn chen miệng vào: "Tôi là vợ sắp cưới của cậu cảit" Thím Lưu run sợ, hơi sững người, ngước mắt lên nhìn Phó Quân Tiêu theo bản năng, thấy Phó Quân Tiêu không lên tiếng cũng không thể làm gì khác hơn là đổi cách xưng hô: “Chào buổi sáng mợ cả: "Kỳ Anh, chị nhớ em muốn chết!" Đôi môi đỏ mọng của Tô Hoài Lan khẽ nhếch lên, cô ta bước tới, giang rộng vòng tay nhào tới phía Đồng Kỳ Anh đang đứng cạnh thím Lưu, ôm chầm lấy Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lùi về sau theo bản năng, đỡ lấy cô ta, thẹn thùng cười: “A...
Hoài Lan”
“Thím Lưu, mang vali của tôi lên trên lầu đi, tôi muốn ở lại nói chuyện với Kỳ Anh một chút”
Sau khi Tô Hoài Lan buông Đồng Kỳ Anh ra bèn lập tức kéo chặt lấy tay Đồng Kỳ Anh, ra vẻ rất là thân mật.
Đồng Kỳ Anh nhìn Tô Hoài Lan xa lạ trước mặt này, đến cả tính cách cũng thay đổi, hoài nghi không biết có phải mình nhìn lầm rồi không.
“Bây giờ Kỳ Anh phải đến công ty ra mắt với tôi, cô có gì muốn nói thì chờ cô ấy về rồi nói sau”
Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói, sau đó quay người.
Đồng Kỳ Anh nhanh trí, lập tức rút tay mình ra khỏi tay Tô Hoài Lan, dịu dàng nói: “Chị dâu, em đi làm trước nhé.”
“Được, vậy mau đi đi”
Tô Hoài Lan cố làm ra vẻ tự nhiên, cười hào phóng.
Cô ta trơ mắt nhìn Đồng Kỳ Anh đi theo Phó Quân Tiêu.
Lúc ra cửa, Phó Quân Tiêu còn cố ý thả đi chậm lại để chờ Đồng Kỳ Anh theo kịp.
Ồ, Phó Quân Tiêu đã chiều chuộng Đồng Kỳ Anh đến vậy ngay cả trong những chỉ tiết nhỏ nhặt rồi, Tô Hoài Lan cô phải làm gì để đoạt lại trái tim Phó Quân Tiêu từ Đồng Kỳ Anh đây.
"Thím Lưu, thím mang hành lý của tôi tới phòng cậu cả đi."
Quay mặt lại, Tô Hoài Lan đã ra lệnh không chút khách khí.
Sắc mặt Thím Lưu lập tức tối sầm, từ khi bà tới làm việc ở đây, cậu cả nói chuyện với bà rất lễ phép, ngay cả Đồng Kỳ Anh trong gia đình này cũng rất tôn trọng bà, còn Tô Hoài Lan thì hoàn toàn coi bà như người ở để sai sử.
"Còn ngớ ra đó làm gì? Đi mau đi! Với cả, tôi đói, đi làm chút đồ ăn cho tôi no bụng trước đã" Tô Hoài Lan không nhịn được lườm thím Lưu.
Lúc khoé mắt cô ta liếc qua thím Lưu lần nữa, chợt phát hiện lông mày thím Lưu và quản gia Lưu ở biệt phủ có vài phần giống nhau, hai người này cũng họ "Lưu", chẳng lẽ là có quan hệ thân thích gì.
Khi Tô Hoài Lan cầm salad trái cây ngồi trên ghế sô pha da trong phòng chiếu phim, vừa ăn vừa xem phim trên màn ảnh, thím Lưu liền gọi điện cho em trai là quản gia Lưu than phiền về Tô Hoài Lan.
Quản gia Lưu vừa nghe là Tô Hoài Lan, bèn nhanh thẳng thắn tiết lộ tất cả cơ sự về Tô Hoài Lan cho thím Lưu nghe.
Sau khi thím Lưu nghe xong thì chỉ biết trố mắt nghẹn họng.
Đây là lần đầu tiên bà gặp phải một ả đàn bà không biết xấu hổ tới vậy! Cướp dây chuyền mặt ngọc của bạn thân, cướp danh phận của bạn thân, bây giờ lại còn kiêu ngạo độc đoán!! Trong lòng thím Lưu mặc dù bất bình vì Đồng Kỳ Anh, cũng cảm thấy tiếc cho cậu cả nhà mình, nhưng mà ván đã đóng thuyền, bà đành phải "phục vụ" Tô Hoài Lan thôi.
Cậu cả cũng nhận cô ta rồi, dù cho Tô Hoài Lan là hàng giả đi nữa, bà phận là người làm vẫn phải cung kính hầu hạ chủ nhân.
Thím Lưu làm xong hết việc nhà bên ngoài, bèn xách thùng nước và giẻ lau đi vào phòng xem phim, phát hiện người máy quét dọn kẹt trong đống vỏ và vụn giấy trên sàn bất động, trong lòng có chút căm tức.
Đúng lúc đó thím Lưu lại thấy Tô Hoài Lan gá hai chân lên bàn trà nhỏ, tay cầm một đĩa hạt dưa, vừa cắn vừa ném vỏ vào người máy dọn dẹp bên