Anh ấy chỉ thương hại Kỳ Anh, chứ không thật sự yêu Kỳ Anh.
Lý Tư San tràn đầy vui mừng, từ ánh mắt đến khóe môi đều ánh lên nụ cười mãn nguyện, cô ta đưa tay ôm lấy cổ của Phó Quân Bác, dịu dàng thầm thì: “Sau này, em sẽ chung sống hòa thuận với Kỳ Anh.”
Suy nghĩ của cô ta rất đỗi đơn giản, dỗ dành Phó Quân Bác và khiến anh ấy vui vẻ còn quan trọng hơn bất cứ những điều gì cô ta đang làm.
Cô ta bây giờ đánh cược toàn bộ mọi thứ của mình vào Phó Quân Bác, cô ta hy sinh nhiều đến như vậy chỉ là vì tương lai của bản thân cô ta.
Lý Tư San nhắm mắt lại và hoàn toàn thả bay mọi suy nghĩ của mình.
Vì anh ấy, cô ta thật sự sẵn sàng làm tất cả mọi thứ!
Ngay cả lúc đầu, khi cô ta lưỡng lự giữa Phó Quân Bác và Phó Quân Tiêu, thì cuối cùng, cô ta vẫn chọn Phó Quân Bác.
Khoảnh khắc Phó Quân Bác nhắm mắt lại, tất cả những gì anh ấy nghĩ đến đều chỉ là hình bóng của Đồng Kỳ Anh.
Kỳ Anh…
Là Kỳ Anh mà anh ấy ngày đêm mong nhớ…
Từng cái cau mày của Kỳ Anh, từng nụ cười ngọt ngào của Kỳ Anh, và còn cả cơ thể mềm mại đó của Kỳ Anh.
Nhưng mà dần dần…
Anh ấy và Kỳ Anh đan chặt ngón tay vào nhau và thề nguyện sẽ bên nhau cho đến khi bạc đầu.
Nhưng cuối cùng, Kỳ Anh buông tay ra nói với anh ấy rằng: “Chúng ta không thể quay lại…”
Kỳ Anh, chúng ta thật sự không thể quay lại ư?
Khi Phó Quân Bác định thần lại, anh ấy nhìn thấy người phụ nữ đang ở trước mặt mình lại là Lý Tư San, nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ và quyến rũ của cô ta, đôi mắt của anh ấy dần dần trở nên tối sầm lại.
Tư San đã thay đổi rồi…
Cô ta không còn là Lý Tư San thuần khiết trước đây mà anh ấy từng yêu nữa.
Nói chính xác hơn là cô ta bây giờ không còn là mẫu người mà anh ấy từng yêu nữa.
Nếu không có khoảng thời gian ở bên cạnh Tư San này, thì có lẽ trong suy nghĩ của Quân Bác, Tư San vẫn sẽ mãi là người con gái anh ấy rất mực yêu thương nhưng không thể có được, bởi vì cô ta đã từng để lại trong lòng Phó Quân Bác tất cả những điều tuyệt vời nhất.
Nhưng giờ đây anh ấy biết rất rõ, cô ta chỉ đang giả vờ yêu anh ấy và lợi dụng tình cảm của anh ấy để thăm dò tập đoàn Phó thị.
Dẫu sao ở thành phố Thuận Canh, chỉ có tập đoàn Phó thị của họ là đối thủ không đội trời chung của tập đoàn Lý thị.
Tập đoàn Lý thị muốn khởi công thực hiện dự án nào thì đều bị tập đoàn Phó thị của họ nhúng tay vào cản trở.
Nhà họ Lý rất tham vọng, nhưng Phó Quân Bác còn tham vọng hơn, nhà họ Lý muốn thâu tóm tập đoàn Phó thị, ngược lại ý định của Phó Quân Bác là trong lúc hai bên đấu với nhau thì anh ấy ở bên ngoài chỉ việc “thừa nước đục thả câu” mà thôi.
Phó Quân Bác vốn đã có hạt giống tham vọng từ lâu, chẳng qua Lý Tư San chỉ là liều thuốc kích thích khiến cho hạt giống đó nảy mầm và lớn lên nhanh chóng trong lòng của anh ấy mà thôi.
Ngay sau khi cuộc mây mưa giữa hai người kết thúc, điện thoại di động của Phó Quân Bác bất ngờ đổ chuông.
Lý Tư San theo bản năng liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Phó Quân Bác ở trên tủ đầu giường, hai chữ “Kỳ Anh” hiện lên khiến trái tim cô ta lại đau đớn khôn xiết như mọi khi.
Phó Quân Bác bình tĩnh nhấc máy và trả lời cuộc gọi như bình thường.
“Quân Bác à, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm ở trụ sở chính. Mọi người đều đối xử với em không tệ!” Trong giọng nói trong veo của Đồng Kỳ Anh còn mang theo nụ cười vui vẻ, dường như tâm trạng của cô đang rất tốt.
“Ừ, anh có gửi gắm anh cả để anh cả chiếu cố em nhiều hơn. Bây giờ em làm việc ở trụ sở chính, thì sẽ không còn gặp phải những chuyện rắc rối giống như hồi trước em làm việc ở phòng thiết kế của công ty Địa Trí nữa.” Đôi môi mỏng của Phó Quân Bác hơi nhếch lên, anh ấy không kìm chế được và nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Lý Tư San nhìn thấy hết toàn bộ cử chỉ và hành động của Phó Quân Bác, trái tim của cô ta quặn lên vì đau xót.
“Vâng, mọi người đều đối xử rất tốt với e. Nhưng mà hôm nay em lại phải xuống bếp nấu ăn cho anh cả. Anh cả nói anh ấy đói bụng, chưa ăn cơm trưa, vả lại anh ấy không thích ăn cơm ở bên ngoài, anh ấy cứ nằng nặc muốn em phải nấu ăn cho anh ấy.” Đồng Kỳ Anh vừa oán trách, vừa than thở với Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác nghe vậy thì phì cười và an ủi cô: “Anh cả trước giờ vẫn ngang ngược như vậy mà! Bỏ qua đi! Xem ra anh cả đã dặn dò nhân viên chiếu cố cho em rồi, nên là anh sẽ không so đo tính toán với anh ấy đâu!”
“Quân Bác à, khi nào anh về? Em… em nhớ anh!” Giọng của Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng và yếu ớt, nhưng vẫn ngọt như mật, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Phó Quân Bác còn nhớ giọng hát của Kỳ Anh cũng rất hay, chỉ là không ngờ rằng giọng nói thẹn thùng của cô qua điện thoại lại còn khiến người ta say đắm hơn vậy nữa.
Lý Tư San ngồi bên cạnh, nhìn đăm đăm vào Phó Quân Bác.
Từ khi nào, anh ấy đã không còn tránh né Đồng Kỳ Anh, thậm chí còn công khai tán tỉnh Đồng Kỳ Anh trước mặt Lý Tư San mà không hề nể nang cô ta một chút nào?
Có lẽ là do cô ta đã quá nuông chiều anh ấy rồi!
Lý Tư San từng nói cô ta tình nguyện làm người tình trong bóng tối của Phó Quân Bác, bằng lòng chấp nhận Kỳ Anh và sẵn sàng bao dung cho cuộc hôn nhân giữa anh ấy và Kỳ Anh.
Lý Tư San tưởng rằng bản thân có thể mở rộng lòng mình và thoải mái chấp nhận tất cả, nhưng suy cho cùng, cô ta không phải cổ hủ nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn ông của mình vẫn còn đang cặp kè với một người phụ nữ khác.
“Khi nào xong việc anh sẽ về. Anh cúp máy trước đây.” Phó Quân Bác nói thêm dăm ba câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Phó Quân Bác liếc mắt một cái liền nhận ra ngay sắc mặt của Lý Tư San đã thay đổi, anh ấy hiểu ra rằng cô ta đang có suy nghĩ gì đó khác thường.
“Tư San à, nếu như… em không thể chấp nhận sự thật rằng tôi đã kết hôn, thì chúng ta sẽ kết thúc mối quan hệ này ngay bây giờ.” Phó Quân Bác nói một cách lạnh nhạt.
Lý Tư San định thần lại, nhích người qua và nép vào vòng tay của Phó Quân Bác, sau đó cô ta thì thầm với anh ấy rằng: “Quân Bác à, em không phải là thánh… Vì em yêu anh nên em mới ích kỷ, muốn anh chỉ thuộc về một mình em thôi. Nhưng mà… em sẽ chấp nhận Kỳ Anh. Quân Bác à, anh đừng lo. Em sẽ không để Kỳ Anh biết sự tồn tại của mình. Vì Quân Bác của em thương hại Kỳ Anh nên em cũng sẽ thương hại cô ấy. Em sẽ đối xử với cô ấy như là em gái của mình.”
“Ách xì!”
Đồng Kỳ Anh hắt hơi một cái và lấy tay xoa xoa mũi. Cô đứng ở cửa chính của cao ốc tập đoàn Phó thị và ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Có phải trời sắp mưa không nhỉ?
Ngay khi tan sở, cô đã gọi điện cho Phó Quân Bác, thậm chí cô muốn chia sẻ niềm vui với anh ấy trong tâm trạng phấn khích nhất, ấy thế mà ở đầu dây bên kia, Quân Bác vẫn luôn đối xử với cô rất lạnh nhạt.
Đồng Kỳ Anh chán nản cúi đầu xuống, lúc này trời bắt đầu có mưa phùn, dường như ông trời cũng đang rơi lệ thương cảm cho nỗi đau buồn của cô.
“Lên xe!”
Đúng lúc Đồng Kỳ Anh đang buồn bã thì cánh cửa ở hàng ghế sau của một chiếc siêu xe Maybach màu đen tuyền đột nhiên mở ra.
“Anh cả?”
Đồng Kỳ Anh hơi khom xuống và liếc nhìn người trong xe vừa ra lệnh cho cô.
Cô nhớ xe của anh cả là một chiếc xe địa hình thô kệch mà nhỉ…
Anh cả đã đổi sang xe này rồi ư?
“Là anh đây, lên xe đi.” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.
Sau khi nhìn rõ người đang ngồi trong xe thì Đồng Kỳ Anh chui vào trong xe, đóng cửa lại và ngồi bên cạnh Phó Quân Tiêu.
Tài xế đạp chân ga, chiếc siêu xe thuôn dài lướt về phía trước một cách nhẹ nhàng.
Hai người ngồi ở băng ghế sau không nói gì với nhau khiến bầu không khí trong chiếc siêu xe rộng lớn lại có vẻ hơi ngột ngạt.
Khi Đồng Kỳ Anh đặt tay lên đệm ghế, Phó Quân Tiêu không hẹn mà gặp cũng đặt tay xuống, hai đầu ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
Đồng Kỳ Anh đang ngồi ngay ngắn và duy trì khoảng cách nhất định với Phó Quân Tiêu, thì đột nhiên cô cảm thấy giống như bị điện giật, liền nhanh chóng thu tay về và để lên trên đầu gối, rồi nhè nhẹ nắm lấy vạt áo, cô cảm thấy có hơi không thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô len lén liếc trộm anh một cái.
Dù vui hay giận, thì Phó Quân Tiêu vẫn luôn toét lên vẻ lạnh lùng sắc đá và mím chặt đôi môi mỏng thanh tú, khuôn mặt ưu tú và sáng ngời của anh không hề biểu hiện gì cả, khiến người ta khó nghĩ vô cùng.
Đồng Kỳ Anh mơ hồ cảm giác được một làn hơi thở mát rượi từ người của Phó Quân Tiêu đang chầm chậm tỏa ra xung quanh.
Anh giống như một vị vua cao quý nhưng lại thận trọng và yên lặng ngồi trên ngai vàng cao ngất, cao đến mức xa cách mọi người.
Mưa rả rích từng cơn, kéo dài cho đến tối mịt.
Chiếc xe hơi sang trọng chạy vào nhà riêng của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu xuống xe trước, khi cô vừa đẩy cửa bước ra khỏi xe thì trên đầu cô đã có một chiếc ô lớn màu xanh đậm.
Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu liếc nhìn chiếc ô lớn này, sau đó đưa mắt nhìn theo chiếc ô lớn.
Vẫn ánh mắt lành lạnh và đôi môi hồng nhạt, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Phó Quân Tiêu vẫn chẳng có một chút biểu cảm nào cả.
Một khuôn mặt đẹp trai đến mức nghiêng thành đổ nước, làm cho môi trường xung quanh anh cũng trở nên mờ ảo, khiến con người ta choáng ngợp đết nghẹt thở.
Cho dù là làm bất cứ chuyện gì thì anh vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh ở trước mặt cô, nhưng lại khiến cô hoảng hốt và khó xử.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất có lỗi khi để Phó Quân Tiêu cầm ô cho mình, vì vậy cô cầm túi xách đưa lên che đầu, rồi lao nhanh lên bậc thang.
Đúng lúc này, cửa vừa mở, Tô Hoài Lan cầm ô trong tay bước ra khỏi cửa, thấy Đồng Kỳ Anh đội mưa chạy lên, cô ta liền vội vàng chạy ra đón và che ô cho Đồng Kỳ Anh.
“Kỳ Anh à, cẩn thận kẻo mắc mưa đấy, không thì cậu sẽ bị cảm lạnh mất!” Tô Hoài Lan dịu dàng quan tâm Đồng Kỳ Anh.
Lời nói của cô ta khiến Đồng Kỳ Anh ảo tưởng rằng bọn họ đã trở lại thời điểm hai người thân thiết sống chung bên nhau.
Phó Quân Tiêu ung dung và lạnh lùng đi phía sau, anh bình tĩnh và thong thả đi từng bước từng bước lên cầu thang.