*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì anh ấy luôn đứng trên đỉnh của kim tự tháp nên mới dễ dàng đánh mất chính bản thân mình sao? Nghĩ đến đây, Phó Quân Bác lại cài từng chiếc cúc áo của Đồng Kỳ Anh lại, lấy chăn ở bên cạnh đắp lên người cho cô, sau đó xoay người lấy khăn tắm lau mồ hôi trên trán cô.
Xin lỗi Kỳ Anh, em không sai, là do anh quá ích kỷ...
Câu nói này, anh chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Sau khi Phó Quân Tiêu chăm sóc cho Đồng Kỳ Anh xong, anh liền đi tắm nước lạnh sau đó xuống sofa dưới tầng nghỉ ngơi.
Hôm sau Đồng Kỳ Anh thức dậy và nhận ra cả người toàn là mùi chua thối, nhưng quần áo đã được giặt sạch sẽ và gấp gọn để trên tủ đầu giường, trên quần áo có dán một tờ ghi chú.
Đồng Kỳ Anh cầm tờ ghi chú lên xem, là của thím Lưu để lại cho cô, nói là quần áo sạch ở đây, cô tỉnh dậy thì đi tắm rửa trước đã, sau đó thim Lưu sẽ đi mua đồ ăn cho cô.
Đây là nhà riêng sao? Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn bốn xung quanh, nhận ra nơi này chính là văn phòng của Tổng giám đốc Phó Quân Tiêu.
“Bốp”
một tiếng, Đồng Kỳ Anh lấy tay vỗ vào.
trán, đầu cô đau nhức.
Cô lấy quần áo đi tắm, tắm xong không cả lau khô tóc, cứ thế ngồi xuống sàn xoa xoa hai bên thái dương.
Đầu vẫn còn rất đau......
Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cô chỉ còn nhớ mình đến “Dạ Hoặc”
cùng với Lý Nhã Uyên, cô uống hết một chai, sau đó say khướt không còn biết gì nữa.
Và sau đó...
Dường như cô ấy đã nằm mơ, mơ đến Quân Bác...
Dù sao cũng có một vài hình ảnh rất lộn xộn, có một cố hình ảnh cô nhớ, nhưng một số lại không.
Phó Quân Tiêu họp xong, trưởng phòng thiết kế nói hôm nay Đồng Kỳ Anh không đi làm, anh biết chắc cô vẫn chưa dậy, anh liền quay về văn phòng và đi thẳng lên tầng hai.
Vừa đi lên tầng, anh thấy Đồng kỳ Anh đang ngồi trên sàn phòng tắm, mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm, hai tay ôm đầu trông vẻ rất đau.
Phó Quân Tiêu khẽ lắc đầu, rảo bước về phía trước, nâng Đồng Kỳ Anh đứng dậy.
Đồng Kỳ Anh sợ đến mức hét toáng lên, lúc nhìn thấy đó là anh trai mình thì liền lên tiếng: “Anh trai, anh mau bỏ em ra đi!”
“Không biết uống rượu nhưng lại đi uống rượu với bạn, đau đầu là đáng đời!”
Phó Quân Tiêu lạnh lùng trách mắng, sau đó đặt Đồng Kỳ Anh ngồi xuống giường.
Đồng Kỳ Anh cười đau khổ, cúi đầu không nói gì.
Phó Quân Tiêu quay người rời đi.
Anh quay lại một lần nữa và đưa cho cô hai viên thuốc nhỏ màu trắng cùng với một cốc nước.
“Đây là loại thuốc chuyên chữa đau đầu khi say rượu, em uống nó xong thì sẽ không đau đầu nữa”
Phó Quân Tiêu nói.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, cảm ơn với giọng yếu ớt: “Cảm ơn anh trai.”
Vừa uống thuốc xong, một chiếc khăn trắng sạch sẽ đột nhiên được để trên đầu cô.
"Mau lau khô tóc đi! Hôm nay em xin nghỉ một ngày đi nhé."
Phó Quân Tiêu vừa nói xong liền ngây người một lúc, sau đó nói tiếp: 'Không phải em muốn xin nghỉ phép sao?" “Hả?”
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu đứng bên cạnh giường, liếc nhìn cô một cái, sau đó thờ ơ nói: "Anh cho phép em nghỉ phép.
Việc em đang tiếp nhận anh sẽ bảo trưởng phòng thiết kế giao cho một người