*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hôm nay em không cần đi làm à?”
Hà Tuân Định ngạc nhiên hỏi.
Nặc Kỳ Anh lắc đầu, vui vẻ đáp: "Không phải anh đã nói rằng em không có thời gian dành cho anh sao? Vì vậy, sau này mỗi tuần em đều sẽ đến thăm anh.
Như vậy thì chúng ta có thời gian ở bên nhau rồi! " “Cũng, cũng được!”
Hà Tuân Định cười hì hì.
"Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không! Em có mua đồ ăn sáng qua nè.
Nhân tiện, em cũng mang cho bạn cùng phòng của anh.
Lần đầu tiên gặp họ, hy vọng sau này họ sẽ quan tâm anh nhiều hơn!" Đồng Kỳ Anh vừa nói, vừa đặt balo của mình xuống, lấy toàn bộ bữa ăn sáng mà cô đã mua từ trong ba lô ra.
Hà Tuân Định không thể không dẫn Nặc Kỳ Anh vào phòng, giúp cô đặt bữa sáng lên trên bàn học dưới giường của mình.
"ÔI Hà Tuân Định, cô gái này là gì của cậu vậy?" Với một quả tóc húi cua, thêm nước da hơi ngăm đen, Chương Hoàng Minh thoạt trông có vẻ không đàng hoàng, tay cầm cốc nước súc miệng, bàn chải đánh răng còn trong miệng, bước ra từ nhà vệ sinh, phát âm không rõ ràng.
“Tôi vừa nhìn đã biết đó là em gái của cậu!”
Phương Thần Hạo, bạn cùng phòng của Hà Tuân Định, nằm ở giường bên cạnh, từ trên giường nhảy thẳng xuống khiến Nặc Kỳ Anh bị dọa một phen.
"Em là bạn gái của Tuân Định! Chào mọi người, em tên là Nặc Kỳ Anh."
Nặc Kỳ Anh tự Trong phút chốc, cả ký túc xá chìm vào im lặng.
Hơn nữa, còn yên tĩnh một cách kỳ lạ.
“Mọi người, sao đột nhiên không nói chuyện nữa vậy?”
Nặc Kỳ Anh nhìn ba người con trai đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô, bèn tò mò hỏi.
Mã Anh Vũ nhặt chiếc kính gọng đen trong hộp kính lên đeo vào và Chương Hoàng Minh đang đứng ở cửa nhà tắm, bốn mắt nhìn nhau.
Chương Hoàng Minh nháy mắt với Mã Anh Vũ, ra hiệu cho anh ta đừng nhiều lời.
Nặc Kỳ Anh vô thức quay đầu lại, nhìn Mã Anh Vũ vẫn đang ngồi trên giường tầng trên không nói chuyện.
Bây giờ anh ta đã ăn mặc chỉnh tề, đeo kính gọng đen, trông văn vẻ lịch sự hoàn toàn khác so với bộ dạng cởi trần, cà lơ phất phơ mở cửa đón cô khi nấy.
Mã Anh Vũ bị cận thị không nặng, nhưng vì học ngành IT, phải tiếp xúc với máy tính quanh năm nên đã quen với việc đeo kính.
Ký túc xá của Hà Tuân Định là ký túc xá hỗn hợp, bốn người họ không phải học cùng lớp.
“Hi, xin chào, tôi tên là Mã Anh Vũ!”
Khi Mã Anh Vũ định thần lại, phát hiện Nặc Kỳ Anh đang nhìn mình, theo bản năng giơ tay vẫy vẫy, tự giới thiệu mình với cô.
Sau đó Hà Tuân Định giới thiệu hai người bạn còn lại trong ký túc xá là Phương Thần Hạo và Chương Hoàng Minh với Nặc Kỳ Anh.
Vì hôm nay còn có hẹn với Lâm Ánh Như, Hà Tuân Định đành phải tìm đại một cái cớ để rời khỏi ký túc xá trước.
Còn Nặc Kỳ Anh bị bỏ lại trong ký túc xá thay anh ta giặt quần áo, giặt chăn, phơi quần áo, phơi chăn, tiện thể thấy ký túc xá bừa bộn, cô lại thay bọn họ dọn đẹp sạch sẽ ký túc xá.
Cuối cùng, Nặc Kỳ Anh còn giặt đôi giày thể thao màu trắng của Hà Tuân Định.
Ba chàng trai thấy một cô gái tháo vát, đảm đang, dịu dàng như vậy, ai cũng không thể chịu được, họ đều muốn nói cho cô biết sự thật về Hà Tuân Định.
Sự thật là Hà Tuân Định vừa bước chân vào đại học, đã mắt đi mày lại với hoa khôi Lâm Ánh Như khoa văn học.
Chưa đến một tuần, hai người đã phát triển thành mối quan hệ bạn trai bạn gái.