*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Quân Tiêu trả lời một cách nghiêm túc: “Bởi vì không học thuộc bài nên bị phạt không được ăn cơm tối”
“Phụt”
một tiếng, Đồng Kỳ Anh không nín được cười.
Phó Quân Tiêu thấy tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, trong lòng anh cũng thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Đồng Kỳ Anh cười cười, sau đó phát hiện ra Phó Quân Tiêu nhìn mình đến ngẩn người, lại thấy tay anh vẫn đang nắm lấy tay cô, nụ cười của cô dần biến mất, ngượng ngùng rút tay khỏi tay Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cũng biết ý mà chủ động buông tay ra, rời ánh mắt ra khỏi người cô, nói câu được câu mất: “Gần đây Quân Bác rất bận, không thể ở bên cạnh em được, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình”
“Ừm”
Đồng Kỳ Anh gật đầu.
“Anh đưa em về nhà”
Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu! Anh đi bận việc của mình đi, em tự về là được rồi”
“Vậy tùy ý em”
Phó Quân Tiêu không cưỡng ép cô.
“Tạm biệt anh!”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười, sau khi vẫy tay với Phó Quân Tiêu, cô quay người rời đi.
Phó Quân Tiêu hít một hơi thật sâu rồi quay người, đi về phía ngược lại với Đồng Kỳ Anh.
Anh vừa đi vừa dừng theo thói quen, lúc quay đầu lại nhìn bóng lưng cô xa dần rồi dần dần khuất dạng ở khúc quẹo.
Mấy ngày nay Đồng Kỳ Anh đều ở đây, đương nhiên là Phó Quân Tiêu cũng sẽ không về thành phố Thuận Canh.
Hơn nữa, ở thành phố Thuận Canh có trợ lý Trịnh Minh Hâm thay anh trấn thủ, anh có thể thoải mái chẳng phải lo nghĩ gì.
Phó Quân Tiêu vốn định ra ngoài tìm đồng đội cũ của mình để kể lại quá khứ, nhưng còn chưa ra khỏi cổng trang viên của gia đình nhà họ Phó, anh đã bị trợ lý Lâm Kỳ của ông cụ Phó, Phó Hoằng Khôn, gọi đến tư dinh của ông.
Nơi ở của ông nội anh là một nơi có phong thủy rất tốt, Phó Hoằng Khôn đang ngồi chơi cờ vây, phá vỡ tàn cục của trận cờ.
Phó Quân Tiêu vừa đến bên cạnh, ông ấy còn chẳng thèm ngẩng đầu lên đã hỏi ngay: “Quân Tiêu, cháu nghĩ dựa vào đâu mà ông lại kế thừa trang viên và tập đoàn Phó thị của nhà họ Phó từ cụ của cháu?”
“Đương nhiên là dựa vào thân phận con trai cả của ông rồi ạ”
Phó Quân Tiêu không chút do dự đáp.
Phó Hoằng Khôn không khỏi cau mày, dường như rất không hài lòng với đáp án này của Phó Quân Tiêu, ông ấy bỗng cất giọng mắng: “Chỉ dựa vào thân phận con trai cả thì có tác dụng gì? Dưới ông có bốn người em trai, năng lực của em hai, em ba cũng sêm sêm ông.
Em bốn, em năm vì còn nhỏ nên không tham gia vào việc tranh đoạt.
Ông nội cháu đã sống trong trang viên của nhà họ Phó một đời.
Nếu muốn được ở trong trang viên này mãi mãi, chỉ dựa vào thân phận “con trai cả”
không thôi thì e là, ông đã đi chầu Diêm Vương ngay từ khi còn trẻ rồi!”
“Lời này của ông chẳng khác nào muốn cháu đề phòng Quân Bác?”
Phó Quân Tiêu đáp lại với vẻ không vui.
Phó Hoằng Khôn đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó nói: “Quân Bác đã tự tìm người hợp tác để thành lập công ty rồi”
“Đó là chuyện tốt”
Phó Quân Tiêu thản nhiên cười.
Phó Hoằng Khôn cau mày hỏi: “Dự án máy móc quân sự ở thành phố Viễn Dương kia, tập đoàn Phó thị có chắc chắn trúng thầu không?”
“Dự án đó là do chính phủ giao cho tập đoàn Phó thị chúng ta, sao ông nội lại phải hoài nghi về chuyện này?”
Phó Quân Tiêu đột nhiên trở nên cảnh giác.
Phó Hoằng Khôn vuốt râu, lạnh lùng trả lời:
- -------------------