*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Vãn Kiều duỗi ngón trỏ ra, chọc chọc
vào trán Nặc Kỳ Anh, hờn dỗi nói: "Nhóc thối!"
"Hay là, chị dâu nghĩ giúp em đi!"
“Vậy em cứ gọi cho Tạ Liên được rồi!” Đường
Văn Kiều nói một cách tự nhiên.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười hỏi lại: "Sao phải gọi Tạ
Liên?"
"Bởi vì chúng tôi đều là những nữ quỷ từ
trong những bản liêu trai chí dị! Chuyên môn
“quyến rũ” đám đàn ông trong câu lạc bộ giải trí!"
Đường Vãn Kiều như mở cờ trong bụng đáp.
Nặc Kỳ Anh cười khúc khích, chị dâu này của
cô trông có vẻ không đứng đắn, nhưng thật ra là
đứng đắn nhất.
Màn đêm buông xuống, câu lạc bộ Dạ Mị là
câu lạc bộ giải trí lớn nhất và sang trọng nhất ở
thành phố Thuận Canh, nơi đây bao gồm đủ loại
hoạt động vui chơi về đêm.
Nhờ Đường Vẫn Kiều giới thiệu, Nặc Kỳ Anh
đã trở thành ca sĩ đứng đầu trong câu lạc bộ đêm
nay.
Nhìn Nặc Kỳ Anh đang biểu diễn một cách tự
nhiên phóng trên sân khấu, ông chủ của Đường
Vãn Kiều là Phí Ngọc Nam không ngừng tán
thưởng, hỏi: “Vãn Kiều, cô tìm đâu ra một cô gái
hát giỏi như thế?”
“Em gái của bạn trai tôi” Đường Vẫn Kiều mỉm
cười nhìn Nặc Kỳ Anh trên sân khẩu.
Phí Ngọc Nam nhướng mày và nói: "Vừa rồi
có một quan nhị đại nói với tôi, cậu ây nhìn trúng
cô gái này, muốn cô gái này cùng uống rượu với
cậu ấy"
"Thôi đi! Đừng có ý gì với em chồng tôi đấy!"
Đường Vẫn Kiều quăng cho Phí Ngọc Nam một
cái nhìn nửa con mắt.
Phí Ngọc Nam vén mái tóc mái trên trán, hậm
hực xoay người bỏ đi
Đường Vẫn Kiều lại nhìn Nặc Kỳ Anh đang
đứng trên sân khấu, trong lòng bất giác mỉm cười.
Cùng lúc đó, dưới một chỗ ngồi có phần trang
nhã sang trong dưới khán đài, một đôi mắt hâm
hầm tức giận lăm le nhìn cô ca sĩ Nặc Kỳ Anh
đang hát trên sân khấu, thậm chí hận không thể
đem cô đi ngũ mã phanh thay.
Nặc Kỳ Anh sao lai trở về thành phố Thuận
Canh.
Tô Hoài Lan cứ luôn nghĩ rằng Nặc Kỳ Anh đã
cút về cái vùng quê xa xôi hẻo lánh của mình,
nhưng không ngờ, Nặc Kỳ Anh lại xuất hiện ở
Thuận Canh!
Không dễ gì cô ta mới có được vinh hoa phú
quý, nào thế để Nặc Kỳ Anh phá hoại như thế
được.
Tô Hoài Lan bây giờ đã không còn như trước
đây nữa, trên người cô ta đều là đồ hiệu, hơn nữa
còn là số lượng có hạn, vòng vàng trang sức
chẳng khác gì một quý cô giàu có.
Không, bây giờ cô ta đã là một quý cô rôi, còn
giống hay không giống gì nữa.
Nhờ phúc của Nặc Kỳ Anh, bây giờ cô ta đã
danh chính ngôn thuận trở thành vị hôn thê của
cậu chủ người sẽ thừa kể cả tập đoàn Phó thị
danh tiếng lẫy lừng.
Lúc này, Phó Quân Tiêu mặc một bộ vest màu
đen, đi đôi giày da kiểu tây, là một người đàn ông
đẹp trai chững chạc có phong cách của bậc đế
vương, dáng vẻ cao ngạo bá khí bước vào câu lạc
bộ Dạ Mi cùng với những người bạn đồng liêu.
Đi ngang qua đại sảnh nghe được giọng ca
quen thuộc, Phó Quân Tiêu dừng lại, nhìn vê phía
âm thanh phát ra.
Nhìn Nặc Kỳ Anh đứng hát một cách say sưa
trên sân khấu, Phó Quân Tiêu bất giác siết chặt
nắm tay.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô mặc một chiếc váy
trắng tỉnh thiết, như đóa sen gân bùn nhưng
chắng vấy bùn. Gương mặt trang điểm nhẹ nhưng
vẫn toát lên nét ngọt ngào, khiến không ít đấng
mày râu phải say đắm.
Nhưng!
- -------------------