*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà những bảo vệ bên cạnh anh từng người đều như hung thần ác sát, giống như muốn chặt Phí Ngọc Nam thành tám khối vậy.
“Không ăn đúng không? Được, cùng lắm thì Dạ Hoặc ngừng kinh doanh chỉnh đốn đi!”
Đồng Kỳ Anh khẽ nhếch khóe miệng, híp mắt cười một tiếng.
Phí Ngọc Nam ngàn vạn lần không nghĩ tới, đây chẳng qua chỉ có thời gian một đêm, con bé này đã bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi.
Vị “cậu Liên”
này cũng không phải là người dễ trêu chọc! Vì Dạ Hoặc, Phí Ngọc Nam quyết định mặc kệ mọi thứ, run rẩy giơ tay cầm lấy viên thuốc con nhộng trong lòng bàn tay Đồng Kỳ Anh, trực tiếp nhét nó vào trong miệng.
Đồng Kỳ Anh ngồi chờ trong một lát hiệu quả của thuốc trong người Phí Ngọc Nam mới phát lên.
Thấy Phí Ngọc Nam đột nhiên đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhìn đăm đăm về phía trước, Đồng Kỳ Anh giơ tay lên lắc lắc trước mặt ông ta.
“Này, ông chủ Phí Ngọc Nam, ông còn nhớ tôi không?”
Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng hỏi.
Hai mắt của Phí Ngọc Nam vẫn nhìn đăm đăm như cũ, trầm mặc không lên tiếng.
“Phí Ngọc Nam, đẳng sau quay, mặt đối diện với tường, đứng trung bình tấn”
Phó Quân Tiêu ra lệnh.
Phí Ngọc Nam quả thật đã làm theo, quay người cất nước đi đến góc tường, sau đó hai tay nắm lại đặt sát bên hông, mở ra hai chân, uốn gối xuống rồi cứ thế giữ nguyên không nhúc nhích.
Đồng Kỳ Anh thấy thế thì kinh ngạc đến ngây người.
Đây chính là...
Là hiệu quả của cái “thuốc trung thành”
này sao? Nếu như dùng ở trên người Hà Tuân Định, vậy chẳng phải là không hỏi được gì mà chỉ có thể sai khiến thôi sao.
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh lập tức tràn đầy chán nản ngồi xuống trên ghế sô pha.
Kỳ thực cô là muốn loại thuốc có thể nói ra lời thật lòng, loại thuôc này mới có thê lầy được chút chứng cứ có tác dụng từ trong miệng Hà Tuân Định.
Xem ra đây quả nhiên chỉ là ý nghĩ hão huyền của cô mà thôi.
Phó Quân Tiêu nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, quan tâm hỏi: “Thế nào? Còn chưa hết giận sao?”
Đồng Kỳ Anh mím môi, im lặng không lên tiếng.
Phó Quân Tiêu lại nói thêm: “Nếu chưa hết giận thì lại ra lệnh cho ông ta tát mình vài cái!”
“Thôi được rồi! Không cần!”
Đồng Kỳ Anh mặt không biểu tình nói.
Nể tình lúc trước Phí Ngọc Nam đối xử với cô không quá xấu xa, sẽ không đánh miệng ông ta nữa, cứ để ông ta đứng trung bình tấn một buổi là được rồi.
Em có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”
Phó Quân Tiêu lại hỏi.
Đồng Kỳ Anh gật nhẹ đầu, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Phí Ngọc Nam.
Phó Quân Tiêu ngay lập tức nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ lập tức hiểu ý gật đầu, sau đó đi theo Đồng Kỳ Anh, ở bên cạnh bảo vệ sự an toàn của co.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời đi, Phó Quân Tiêu từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt Phí Ngọc Nam, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Phí Ngọc Nam, ông chủ lớn phía sau màn của ông là ai?”
Phí Ngọc Nam im lặng không lên tiếng.
Phó Quân Tiêu lại đổi một phương thức khác,